Translate

Monday 31 December 2012

2012 - CHIỀU CUỐI NĂM NHÌN LẠI


Lâm Khang & Lê Hà
Chiều nay, chiều cuối năm. Chỉ còn vài canh giờ nữa là bước sang năm mới 2013. Hà Nội trời rét ngọt lừ. Ta ngồi đây, trong chiều không nắng để nhìn lại 2012 - một năm đau buồn của Đất - Trời - và của lòng người, một năm bất hạnh của cả một đất nước!
Hai ngàn không trăm mười hai bắt đầu bằng tiếng súng Đoàn Văn Vươn ở miền "hải tần phòng thủ". Tiếng súng ấy đã làm chấn động trời đất! Ấy thế nhưng, tiếng súng ấy không vọng đến được cái nơi phải đến, không làm suy suyển gì đến Luật Đất đai. Ngay cả việc lấy Tiên Lãng làm nơi "chỉnh đảng" thì rồi cuối cùng người ta cũng vẫn không chọn. Và đau đớn thay, sắp tròn 1 năm (5.1 -2012 - 5.1- 2013) anh em Đoàn Văn Vươn vẫn còn trong ngục tối. Và sau một năm điều tra, có cả chỉ thị của Thủ tướng hẳn hoi, mà cuối cùng Công an Hải Phòng đứng đầu là Đỗ Hữu Ca vẫn đòi khép cả nhà họ Đoàn và tội Giết người.

Ngày cuối cùng 2012: MỘT NĂM NGHẸT THỞ


* Bùi Văn Bồng

Ôi, cái năm đầy biến động cơ hàn
Cái năm mở màn biết bao trận chiến
Từ đất đai đến đồng tiền và biển
Từ Blogger đến quyền biến cung đình
Có tự thiêu và đau đớn quyên sinh
Có sôi động biểu tình, kiến nghị
Nhằm Trung Quốc lại trở trăn nước Mỹ Tay này chân giò, tay kia chân lý Đặt xuống, nâng lên chữ ký đảo chiều
Đơn giản và cao siêu
Đem thực dụng làm đòn xeo ý nghĩ
Có biết bao lập dị phát ngôn
Lòng người dậy sóng cồn
Trời hoàng hôn đó ối
Ngày tận thế - tin đồn thổi
Nhưng thà vậy cho xong!
Khỏi tranh đoạt ghế gung-lợi lộc

THÔNG BÁO CUỐI CÙNG


Ngày 23/11/2012, trên blog chimkiwi.blogspot.com có đăng tải thông báo về tình hình chi tiêu số tiền đã quyên góp, để ủng hộ chị Bùi Thị Minh Hằng trong thời gian  bị bắt do đi biểu tình chống Trung quốc, nêu rõ lý do kêu gọi và mục đích chi tiêu.

Ông Ngô Đức Thọ và anh Phan Khang đã có cuộc gặp và trao đổi với chị Hằng trong thời gian chị Hằng ra Hà Nội, cùng thống nhất việc sử dụng số tiền còn lại là tùy thuộc vào nhóm những người quyên góp.

Tang vật cái con...

Xin lỗi khách viếng thăm, tuy bài này đã cũ trên blog của một người bạn trên facebook, nhưng bây giờ mới biết và cũng muốn đăng lại, để thấy được một góc nhìn của người dân về những vấn đề đang xảy ra trong xã hội.

Tang vật cái con….

By Võ Nhật Thủ from Đời Cười ký sự
Tang vật thu được trong vụ cưỡng chế đầm ông Vươn
Vụ cưỡng chế Tiên Lãng – Đoàn Văn Vươn đã bay về cả vùng hẻo lánh quê tôi.
Tôi vừa mới về, đi ngang nhà thằng bạn chơi với nhau từ thời chăn bò, thấy tôi hắn gọi vào. Đám nhậu của hắn đang lai rai chai rượu gạo với dĩa cá lóc nướng. Tôi vào tay bắt mặt mừng, chào bàn chưa xong ly rượu đã nghe tụi hắn tiếp tục chuyện thời sự:
- Cha Vươn nớ cũng liều he! Dám lấy nạng mà chống trời.
- Mà nạng của chả chống được mới hay chứ!

Sunday 30 December 2012

Nở rộ bắt kiểu: trước mắt là trốn thuế, sau sẽ là tội chống chính quyền?



Chỉ còn hơn một ngày nữa là sang năm mới. Chúng tôi, những người bạn của luật sư Lê Quốc Quân đến thăm hỏi và chia sẻ với gia đình Quân, sau khi biết tin anh bị bắt cách đây mấy ngày.
Đón chúng tôi là những người đàn bà. Cao tuổi nhất là mẹ Quân, và nhỏ tuổi nhất là con gái út của Quân, mới chập chững biết đi.
Ngày giáp tết, không khí trong gian nhà thiếu vắng bóng dáng người đàn ông, chỉ xao xác đàn bà và trẻ nhỏ, đượm một vẻ buồn bã không nói thành lời. Bé gái thứ hai của Quân còn hớn hở khoe với bạn hàng xóm:
-     Nhà tớ có khách.
Mọi người bật cười vì sự ngây thơ của đứa bé, song trong lòng lại thấy chua xót bao nhiêu. Lũ trẻ còn bé quá, không thể nào hiểu được vì sao bố chúng không có nhà. Lại càng không thể hình dung nơi bố chúng đang bị giam cầm như thế nào. Nghe nói Quân bị bắt ngay trong lúc đưa con lớn đi học. Một người bạn đau xót thốt lên: như thế là cướp người bố ngay trong tay đứa con đấy.
Với cái tội danh mà họ công bố là Quân trốn thuế, liệu Quân có nguy hiểm đến mức phải áp dụng hình thức bắt ngay tức khắc người bố trước mắt đứa trẻ hay không? Tôi cảm thấy dường như có sự trả thù hằn học khó lý giải trong việc bắt bớ này. Ở một xã hội văn minh, người ta không đối xử với nhau man rợ đến thế. Nếu nó không gây tổn thương đến tâm lý đứa trẻ thì hoàn toàn có thể sẽ gieo mầm sự hận thù trong nó.

TỄU - BLOG: LỜI KÊU GỌI THỰC THI QUYỀN CON NGƯỜI THEO HIẾN PHÁ...

TỄU - BLOG: LỜI KÊU GỌI THỰC THI QUYỀN CON NGƯỜI THEO HIẾN PHÁ...: .   LỜI KÊU GỌI THỰC THI QUYỀN CON NGƯỜI  THEO HIẾN PHÁP TẠI VIỆT NAM Chúng tôi, những người Việt Nam ký tên dưới đây kêu ...

Saturday 29 December 2012

Chuyện vụn vặt quanh cửa Tòa

Lượm lặt trên facebook

Anh bạn hỏi : Mai ông có đi xem tòa xử Điếu Cày không ?
- Anh hỏi với với tư cách là bạn hay với tư cách là công an, hỏi kiểu công an ?
- Kiểu công an thì sao ?
- Vậy xin trả lời là tôi không đi, đi để các anh bắt à, xô đẩy à , chặn xe à, chửi bới à, rồi không khéo lại có vụ tự do là cái ...  cũng không chừng, thế thì đất nước này cần phải có tòa làm gì nữa . Hơn nữa không đi bởi tôi biết chắc là không được vào , thậm chí bén mảng gần tới cũng không được ... vì tôi biết ở đó không có gì gọi là công minh chính đại ... vì sao anh tự hiểu đi .
- Sao lại tự hiểu ? Ông phải nói cho ra ngô ra khoai chứ ?
- Thì ngô vẫn ra ngô và khoai vẫn ra khoai đó thôi .Tội vẫn là tội chẳng thay đổi được gì, phiên tòa công khai vẫn " khai " như trước có bớt khai thối hơn được tý nào đâu .
- Chưa xử mà ông nói vậy đâu được .
- Ơ hơ tôi và anh sống từ khi nứt mắt ra tới giờ, ông già tôi cựu đảng viên mà ... thế ... anh còn rắn đóng giả lươn . Thôi không nói chuyện này nữa nếu không tôi lại chửi bố anh lên thì thật bậy quá ... top top nhé !
- Thì top nhưng ông suy nghĩ tiêu cực bỏ mẹ . Ông phải có tý niềm tin vào nhà nước, vào hệ thống công quyền của chế độ chứ ...
- Vâng ! Anh trả tiền cà phê đi rồi tin yêu thêm chế độ này nhé, nó không làm cho tôi, bắt tôi phải tin yêu nó được, cả anh nữa không ai bắt tôi hoặc người dân phải tin yêu vào chế độ khi mà họ luôn hành xử khác với những gì họ nói và đã in cả ra bằng giấy trằng mực đen . Họ hơn cả cái bọn ...

CHUYỆN XẢY RA TRONG NGÀY XỬ PHÚC THẨM CLB NBTD!!!!!!!!



Tôi thực sự đau buồn khi đọc những dòng tâm sự của cô gái này trên facebook.  Không biết nói gì hơn, chỉ xin đăng lên đây để những người nào chưa biết chuyện cùng chia sẻ, và tự suy ngẫm về thời cuộc....

bởi An Đổ Nguyễn vào 29 tháng 12 2012 lúc 16:17 ·

Vượt qua vòng vây của an ninh bao quanh nhà để ra phiên tòa đã khó. 
Cả đêm trước ngày diễn ra phiên tòa phúc thẩm không ngủ được vì chỉ sợ mình nhắm mắt sẽ ngủ quên đi mất. Đành nằm đợi trời sáng.
4h sáng, trong lòng cảm thấy bất an, bồn chồn, lo là chỗ mình đang trú bị lộ, an ninh sẽ chặn không thể đi được. Tiếng động ngoài cửa càng làm mình lo hơn.
Ngồi dậy bật đèn, mở máy lên đọc kinh và cầu nguyện. Cứ đọc đi đọc lại mãi Kinh hòa bình.
5h30 sáng, mở cửa bước ra ngoài thấy mọi thứ đều yên bình. Thế là diện bộ đồ thể dục vào, "tót" ra đường thôi.

Thursday 27 December 2012

QUyền được biết


Bức ảnh này, với tôi, thể hiện rõ cuộc đối đầu giữa một bên là một cá nhân nhỏ bé, đấu tranh vì tự do ngôn luận, với một bên là cả lực lượng công quyền hùng hậu, quan niệm rất rõ rằng “bí mật là sức mạnh của chúng ta”, “dân không cần biết những điều không cần biết”, “Đảng và Nhà nước đã có chính sách cả rồi”.

Với tôi, Điếu Cày như là hiện thân của nhu cầu mãnh liệt về “quyền được biết”, “quyền tiếp cận thông tin” của người dân.

Bạn. Có thể bạn làm công việc không tiếp xúc nhiều với thông tin hoặc quản trị thi thức. Có thể bạn ghét và/hoặc sợ chính trị. Có thể bạn thích sự ổn định và trật tự. Có thể bạn nghĩ những cá nhân như Điếu Cày là kẻ gây rối, làm loạn xã hội. Có thể bạn nghĩ người dân Việt Nam, nhất là dân nghèo, cần cái ăn cái mặc trước mắt hơn là cần những thứ nghe có vẻ trừu tượng là “thông tin”, xa hơn nữa là “tự do báo chí”, “tự do ngôn luận”, “dân chủ”…

Nhân vật của năm 2012: dân oan giữ đất

Trương Duy Nhất
1[5] 
Trong khi nhiều bạn đọc và có thể không ít trang mạng khác đều bình chọn “đồng chí X” là nhân vật của năm, thì tôi chọn một nhân vật khác: dân oan giữ đất.
 
2012 là một năm hừng hực các cuộc biểu tình giữ đất của người dân khắp các vùng miền từ Bắc chí Nam- Những cuộc vùng lên đòi đất nhức nhối tâm can. Và hình ảnh người nông dân biểu tình, những dân oan vùng lên giữ đất xứng đáng được chọn là “nhân vật của năm”.

Wednesday 26 December 2012

Mùa cưỡng chế.



Nói mở mắt ra là nghe thấy cưỡng chế thì quả có hơi ngoa. Nhưng sự thực bây giờ nghe thấy cái từ đấy hơi bị nhiều. Phường phường cưỡng chế, huyện huyện cưỡng chế. Cứ đà nở rộ thế này, không khéo năm nay sẽ được gọi là năm cưỡng chế mất. Chả gì trên mạng người ta bình chọn nhân vật của năm 2012 là dân oan đấy thây.

Trước thì người ta thường hình dung cưỡng chế đi liền với tội phạm, nhưng bây giờ cưỡng chế phát triển mạnh sang lĩnh vực kinh tế. Nhiều nhất là cưỡng chế trong việc tranh chấp giữa người dân với doanh nghiệp. Trong những vụ cưỡng chế kiểu này, chưa vụ nào thấy doanh nghiệp bị cưỡng chế.

Người ta có quyền nghi ngờ động cơ đằng sau việc cưỡng chế như vậy. Chuyện phá nhà cũ, xây nhà mới, phá chợ cũ, xây chợ mới, phá đường cũ, xây đường mới, tất tật đều có lợi cả. Nhưng vấn đề là cái lợi ấy nó chia không đều, thành ra mới nảy sinh tranh chấp, khiếu nại... Vấn đề ở chỗ chả ai thèm hỏi han ý kiến cái thằng dân cả, chỉ bố thí cho một mẩu vụn trong cái bánh lợi nhuận ấy thì làm gì thằng dân chả giãy nảy lên hỏi, phân lớn cái bánh ấy đi đâu?

Sunday 23 December 2012

Phản kháng từ Đông Triều - Hiệu ứng Đoàn Văn Vươn chăng?



Xem cái clip cưỡng chế ở Đông Triều hôm 21 tháng 12 vừa qua, ý nghĩ đầu tiên đến trong đầu tôi là: tết nhất đến nơi rồi, nhiều nhà sẽ mất tết đây!
Năm ngoái, cũng gần tết, cả nhà Đoàn Văn Vươn mất tết. Nhà bị phá tanh bành, tài sản mất sạch. Đàn ông thì vào tù. Ở ngoài, đàn bà trẻ con nhao nhác. Tết mưa phùn! Rét căm căm. Chó hai con thì thoát được mỗi một (không phải vào tù mà là vào nồi nhà ai đó). Rồi thì ngoài đời cả người và chó cùng chui vào cái lều bạt dứa, dựng lên giữa cảnh hoang tàn, cùng dựa vào nhau mà sống qua cái tết.
4

Ông bà ta có câu, giời đánh tránh miếng ăn. Cả năm trời đầu tắt mặt tối, mải miết làm ăn, ai cũng chỉ mong đến ngày tết vợ chồng con cái đoàn tụ, ăn bữa cơm tất niên, thăm làng trên xóm dưới...thế mà cưỡng chế lại cứ nhè cuối năm mà diễn, không nhà này tan đàn xẻ nghé thì nhà kia cũng mất ruộng, mất vườn. Lòng dạ nào mà tết với nhất nữa. Nghiệt ngã quá đi thôi.

Saturday 22 December 2012

LO XA


Có lẽ trông gương ông Lê Đức Thọ, khi chết, mộ chôn tận trong nghĩa trang Mai Dịch, có canh gác hẳn hoi mà vẫn bị trát phân liên tục (nghe nói giờ chỉ để mộ giả, mộ thật con cháu đem đi nơi nào không rõ). Một ông đại tá công an khi lâm bệnh nặng bèn dặn con: khi bố chết, trên bia mộ chỉ ghi tên tuổi quê quán, không được ghi bất cứ "nguyên" gì cả.


Có lẽ càng ngày càng có nhiều người lo lắng về điều này. Dân mạng hiến kế, vị nào lo lắng thế thì nên hỏa táng, tro thì đem vãi hết đi. Nhưng hẳn ối vị tiếc vì khi chết chả mang theo được cái danh, mà cả đời ngụp lặn, đánh đổi bao nhiêu thứ mới có được.

Trớ trêu thế! Những tưởng để lại cho con cháu chút chít cái danh thơm để mà tự hào, để thiên hạ kính nể trọng vọng, chứ ai mà ngờ...

Có người thắc mắc khi đọc bài này, tôi nghĩ cũng đúng. Đã chết rồi thì không còn gọi là "nguyên" nữa. Vậy thì là không được ghi bất cứ chức danh nào đã từng kinh qua trên bia mộ thì chính xác hơn. Xin thành thật thứ lỗi ạ.

Tranh biếm họa?

Trong lúc đầu óc chả nghĩ được gì - bội thực thông tin nên xảy ra tình trạng loạn cả óc, chia sẻ bà con mấy bức tranh này xem tạm vậy. Hẳn nhiều người còn nhớ một thời, tranh biếm họa rất phổ biến trên các trang báo chính thống.
 



Hình ảnh: NHÂN DÂN
***
*
Có thể thay quan, không thay được Nhân Dân
Thay tên nước, không thể thay Tổ Quốc
Nhưng sự thật khó tin mà có thật
Không thể thay quan dù quan đã thành sâu!

Quan thành dòi đục khoét cả đất đai
Vòi bạch tuộc đã ăn dần biển đảo
Đêm nằm mơ thấy biển Đông hộc máu
Những oan hồn xô dạt tận Thủ Đô

Những oan hồn chỉ còn bộ xương khô
Đi lũ lượt, đi tràn ra đại lộ
Những oan hồn vỡ đầu gãy cổ
Ôm lá cờ rách nát vẫn còn đi

Đi qua hàng rào, đi qua những đoàn xe
Đi qua nắng đi qua mưa đi qua đêm đi qua bão
Những oan hồn không sức gì cản nổi
Đi đòi lại niềm tin, đi đòi lại cuộc đời

Đòi lại những ông quan thanh liêm đã chết tự lâu rồi
Đòi lại ánh mặt trời cho tái sinh vạn vật…
Tôi tỉnh dậy thấy mặt tràn nước mắt
Nước mắt của Nhân Dân mặn chát rót vào tôi.

Ôi những ông quan không Dân trên chót vót đỉnh trời
Có nhận ra tôi đang kêu gào dưới đáy
Cả một tỷ tôi sao ông không nhìn thấy?
Vì tôi vẫn là người mà ông đã là sâu!…

10.2012
NGUYỄN TRỌNG TẠO

http://nhathonguyentrongtao.wordpress.com/2012/10/23/nhan-dan/





Thursday 20 December 2012

Điếm vườn bàn ân nghĩa


Hóa ra chuyện kêu gọi bảo vệ Nhà nước XHCN để “bảo vệ sổ hưu cho những người đang hưởng chế độ hưu và bảo vệ sổ hưu cho những người tương lai sẽ hưởng sổ hưu” của Đại tá được dán nhiều nhãn “Phó Gíáo sư –Tiến sĩ – Nhà giáo Ưu tú – Giảng viên Học viện Chính trị, Bộ Quốc phòng” Trần Đăng Thanh, làm nhiều người phẫn nộ hơn tôi tưởng.

Trong số này có cả bác Nguyễn Quang Lập. Bác Lập mới post entry “Khổ thân Tổ quốc XHCN” trên blog “Quê Choa”. Đọc xong, tôi muốn thưa với bác Lập vài điều.

Trên đời này không có cái gọi là “Tổ quốc XHCN” chỉ có “Nhà nước XHCN” thôi. Không trước thì sau, chẳng sớm thì muộn, “Nhà nước XHCN” sẽ tiêu vong như nhiều thể chế chính trị khác đã ra ma trong quá trình tiến hóa của nhân loại. Đó là quy luật, chẳng ai cưỡng được quy luật cả. Còn Tổ quốc của chúng ta thì cả tôi lẫn bác và mọi người phải ráng mà bảo vệ sự trường tồn của nó thôi! Tôi tin một người như bác Lập dư sức phân biệt “Nhà nước XHCN” và “Tổ quốc” khác nhau ra sao nhưng nghe Đảng đánh đồng “Nhà nước XHCN” với “Tổ quốc” mãi rồi thành quen nên đôi lúc lịu lưỡi, nói lộn thành “Tổ quốc XHCN”! Chẳng riêng bác, tôi cũng có lúc như vậy!

Ngặt ở chỗ, không giống như tôi, bác và nhiều người khác (khi biết mình sai thì ráng sửa, biết nói lộn thì xin lỗi và nói lại cho rõ), xứ mình có nhiều “thằng”, nhiều “con” (xin lỗi vì lối gọi thô lỗ này nhưng vốn liếng tiếng mẹ đẻ có hạn, tôi không tìm được đại từ nhân xưng nào chính xác hơn để diễn đạt ý mình), trước bàn dân thiên hạ vẫn nói láo dẻo quẹo, tỉnh bơ, không hề biết ngượng. 

Wednesday 19 December 2012

Bỗng dưng muốn khóc, Quỹ nghiên cứu Biển Đông ơi!


Đoan Trang 

Bao nhiêu năm qua, đã có những học giả, nhà khoa học, ở trong và ngoài nước, có hoặc không có chuyên môn liên quan, thầm lặng nghiên cứu về Biển Đông, vượt qua những khó khăn, cực nhọc về điều kiện vật chất và tinh thần, vượt qua sự dò xét, nghi ngờ của các đồng chí an ninh rỗi việc, vượt qua cả muôn vàn ức chế đời thường. Những Từ Đặng Minh Thu, Phạm Hoàng Quân, Nguyễn Hoàng Việt, Nguyễn Trường Giang, Dương Danh Huy, Lê Minh Phiếu, Trần Trường Thủy, Nguyễn Lan Anh, Vũ Quang Việt, Vũ Hữu San, Ngô Vĩnh Long, Nguyễn Nhã… Tất cả đều đã lao vào nghiên cứu, lặng lẽ và âm thầm, chỉ với mục đích “vì chủ quyền của Việt Nam”, “vì công lý và hòa bình trên Biển Đông”…

Những lúc ấy thì ông ở đâu? Ông ở đâu hả ông Đại tá-PGS-TS-NGƯT Trần Đăng Thanh? Ông đã bao giờ góp được cái gì vào sự nghiệp đấu tranh bảo vệ chủ quyền đất nước chưa? Tôi chưa từng nghe đến tên ông trong hàng ngũ những chuyên gia nghiên cứu về Biển Đông, nên đến lúc này, tôi kinh ngạc khi thấy xuất hiện một kẻ như ông, đủ trơ trẽn để đi huấn thị “các lãnh đạo Đảng ủy khối, lãnh đạo Đảng, Tuyên giáo, Công tác chính trị, Quản lý sinh viên, Đoàn, Hội thanh niên các trường Đại học-Cao đẳng Hà Nội”.

Những người mà tôi vừa nhắc đến, cùng rất nhiều gương mặt nữa, đều đã nghiên cứu chỉ vì mục đích bảo vệ chủ quyền đất nước và chân lý khoa học, chứ không vì cái nguyện vọng bảo vệ sổ hưu như ông.

Người mình!

Những hình ảnh này chắc chắn sẽ lưu lại trong ký ức nhiều người. Với một người đã đi qua hơn nửa cuộc đời, sinh ra và lớn lên trong một môi trường quá ư là sách vở, lại chẳng bon chen giành giật cái gì, với ai thì hình ảnh chú công an, anh công an là vô cùng thân thương đối với tôi. 

Ai cũng hiểu mộng lắm thì khi vỡ nó đau đến thế nào. Hôm đứng chờ những người bạn đi biểu tình chống Trung Quốc bị bắt ngày 9/12 năm nay ở Lộc Hà, tôi và cụ Lê Hiện Đức đang đứng nói chuyện với nhau thì một người len qua, huých vào người cụ Đức. Cụ chưa kịp phản ứng thì tôi nhận ra người trong đoàn, bèn vội lên tiếng trấn an:
-  Người mình! Người mình cô ạ.
Thời bình rồi, vậy mà chẳng hiểu từ khi nào lại sinh ra từ “người mình” với người không phải là người mình. Rôi ai mà bị nghi ngờ là an ninh thì lấy làm phẫn nộ lắm, cứ như bị xúc phạm vậy. Bản thân tôi cũng một lần bị nghi là an ninh, cứ phải thanh minh mãi.
Để xây dựng một tượng đài trong lòng người cần cả một quãng đời. nhưng nhìn những ảnh này thì chỉ cần trong giây phút...Đau quá! Rất đau!

Tuesday 18 December 2012

Chỉ là một bức ảnh

ĐÃ CÓ NHỮNG AI THẤY/ĐỌC/NGHĨ VỀ KHẨU HIỆU NÀY ?

Lượm lặt trên facebook

“ THƯỢNG BẤT CHÍNH , HẠ TẤT LOẠN “


Sinh viên trường y - mua điểm, chạy điểm sẽ trở thành tên đao phủ giết người , nhẹ nhàng hơn thì cắt trĩ nhầm thành “ cắt trym “ .
Kỹ sư cầu đường, công trình - mua điểm , chạy điểm thì tất nhiên sẽ ra cho ra những công trình bê tông trộn đất , cốt sắt lõi tre .
Cử nhân kinh tế , thương mại - mua điểm , chạy điểm sẽ cho ra đời nhiều Vinashin , Vinaline ....
Công chức mua giá 100 triệu - tất nhiên sẽ sản sinh ra đội ngũ công chức tham nhũng hùng hậu , đục khoét đất nước , đè đầu , cưỡi cổ người dân . Bỏ ra trăm triệu thì phải tính thu hồi vốn . 
TIỀN đã làm đảo lộn mọi giá trị .

Saturday 15 December 2012

Bài học rút ra từ phim Tây Du Ký:

Đây là câu truyện trên facebook, nhưng mình thấy khá thú vị - rất gần gũi với đời thường.

Sa Tăng: là cái thằng chăm chỉ nhất, cái gì cũng làm không thấy than thở nên lúc nào Sa tăng cũng đi cuối cùng, chậm tiến nhất, lúc nào cũng vác một cái gánh nặng hành lý trên vai. Suy ra ở đời cũng thế, thằng nào cứ lầm lũi làm không kêu ca than thở thì lúc nào cũng bị ấn gánh nặng vào đầu. Luôn luôn xếp bét bảng xếp hạng.

Trư Bát Giới:
là cái thằng tham ăn, hám gái, ng
u dốt lúc gặp yêu quái là chuồn (gặp việc là lướt) nhưng luôn biết nịnh sư phụ (Sếp), lúc nào cũng quấn lấy Sếp nên công việc nhẹ nhàng (chỉ việc dắt ngựa)

Ngộ Không: là cái thằng giỏi nhất, biết đúng sai, biết làm việc nhưng không bao giờ được làm theo ý mình lúc nào cũng bị một cái gì đó trói buộc (vòng kim cô)

Sư phụ: những thằng ngu nhất thì lại làm Sếp.

Yêu quái: toàn là bọn con ông cháu cha, cứ lúc nào Tôn ngộ không đưa gậy định giết thì một vị tiên nào đó xuất hiện kêu:"khoan...." nó vốn là con ông này ông khác xin đưa về trời dạy dỗ. Yêu quái toàn con nhà trời cả

Thursday 13 December 2012

Nói thế thì ngang bằng vả vào mồm kẻ nào nói để đảng và nhà nước lo à?


Một người bạn nhắn tin:

-     Hi hi, truyền hình Hà Nội vừa đưa tin diễn tập chống biểu tình, mà lại là biểu tình chống tham nhũng đấy.
Tôi không lạ lắm về khả năng sáng tạo của họ, nhưng nghe thấy thế cũng buồn cười. Tôi hỏi:
-     Có ghi lại được không?
-     Không!
-     Sao thế? Mọi khi trên facebook có clip ngay mà.
-     Đ...ai mà biết nó lại ngu đến thế được.

Tuesday 11 December 2012

Cuộc chiến không cân sức

III Sức mạnh của chính nghĩa và tình đoàn kết.

Một người bạn đèo tôi bằng xe máy sang Lộc Hà. Đây là lần thứ hai, tôi có dịp đến địa danh này. Chỉ khác lần này, tôi là người ở bên ngoài cổng. Từng đóng cả hai vai, nên tôi hiểu cảm giác của cả hai bên. Người bị bắt luôn hiểu bạn bè, đồng đội không một phút nào bỏ rơi họ. Tất cả những người bị bắt đều tin tưởng vào việc mình làm là trong sáng nên không có gì phải sợ. Nhưng tiếc thay cái cần đối phó lại là trò lường gạt của những kẻ ngồi đối diện, trong vai đại diện pháp luật. Họ lừa gạt người già, phụ nữ, dùng vũ lực với thanh niên lăn tay, chụp ảnh để ngụy tạo hồ sơ, gán cho họ cái tội danh thật bỉ ổi là gây rối trật tự công cộng. Vì có một niềm tin tuyệt đối rằng mình vô tội và nắm chắc kiến thức về pháp luật, Nguyễn Văn Phương tuyên bố chỉ có thể chặt rời ngón tay của Phương mới có thể lăn tay Phương như một tội phạm được. Với sức lực của một chàng thanh niên như thế, ngay cả những kẻ võ biền kia cũng trở nên bất lực. Nhưng với những người yếu ớt, họ sẵn sàng bẻ tay bằng được.

Monday 10 December 2012

Trao đổi với các ông công an, an ninh.


Hôm nay, ở hai đầu đất nước, Hà Nội và Sài Gòn, nổ ra 2 cuộc biểu tình của nhân dân 2 thành phố đại diện cho 90 triệu đồng bào trong nước và hàng triệu kiều bào sống nước ngoài phản đối dã tâm xâm lược của nhà cầm quyền cộng sản Trung Quốc.

Các ông, những người được ăn cơm của dân, mặc áo của dân đã không đứng ra bảo vệ người dân trước giặc xâm lăng, đảm bảo trật tự trị an cho hai cuộc biểu tình diễn ra tốt đẹp nhằm biểu dương sức mạnh dân tộc thì các ông THẲNG TAY ĐÀN ÁP DÃ MAN nhân dân ở cả 2 cuộc biểu tình. Các ông có thể sung sướng khi "hoàn thành nhiệm vụ được giao", hỉ hả với chiến công các ông lập được; có thể lấy làm hãnh diện đã huy động được hàng trăm, hàng nghìn thanh niên khỏe mạnh, cường tráng, cung cúc tận tụy thi hành mệnh lệnh của các ông một cách vô điều kiện nhằm tóm cổ, xốc nách, giằng kéo, đánh đập, ngăn chặn, bắt bớ, khiêu khích, nhục mạ... những người dân thường tay không tấc sắt, chỉ có trái tim sắt đá, bầu máu nóng, ý chí kiên cường, bản lĩnh bất khuất và hơn hết là một tâm hồn không vô cảm. Với những trang thiết bị tận răng như dùi cui, hơi cay, roi điện, xe buýt, xe phá sóng, thiết bị nghe lén, máy quay phim chụp hình hiện đại và có thể có cả súng cùng với sự hỗ trợ của cả một hệ thống tuyên truyền sẵn sàng vào cuộc để bêu riếu, đặt điều, vu cáo, xuyên tạc, ngụy tạo ..., các ông có thể nhanh chóng tóm cổ những người dân thường bất khuất đưa vào trại phục hồi nhân phẩm hay tống vô tù nhưng các ông đã thua, thua toàn diện, thua đau đớn và thua một cách nhục nhã nhất. Các ông đã thua vì vấp phải một sức mạnh phi thường mà dân tộc này muôn đời luôn có. Đó là LÒNG DÂN.

Cuộc chiến không cân sức.


I.    Đêm trước ngày biểu tình 9/12,
Buổi tối, khi anh trai lên tập cho bố như thường lệ, anh tôi bảo chủ tịch phường có thăm dò qua anh tôi về cuộc biểu tình ngày mai. Tôi cũng thấy lạ vì sát nút rồi mà không thấy chính quyền đả động gì, đang mừng thầm vì có vẻ họ ủng hộ cho cuộc biểu tình này. Cũng nghĩ chỉ là họ hỏi chiếu lệ, nên tôi chủ động gọi cho anh cảnh sát khu vực (CSKV), nói tôi sẽ đi biểu tình và nhớ là đừng có vào thuyết phục tôi đấy.
Chưa đầy 10 phút sau, CSKV cùng chủ tịch phụ nữ phường, tổ dân phố lại gõ cửa nhà tôi. Toàn những người quen cả, mà tôi cứ hay cả nể, không nỡ từ chối không cho họ vào nhà. Sau một hồi một bên thì cứ chị hết sức thông cảm, chúng tôi chỉ làm nhiệm vụ, một bên thì cứ tôi hiểu rồi, ghi nhận rồi, rốt cục anh CSKV cũng đọc cái biên bản làm việc (mặc dù vào thời điểm đó chả có sự vụ gì xảy ra trong nhà tôi cả). Tôi yên lặng lắng nghe phần thủ tục, nhưng khi anh SCKV đọc đến câu: “đề nghị chị Phượng không được đi tụ tập gây rối” là tôi giơ tay stop liền.
-     Xin lỗi anh, anh có thể dừng biên bản tại đây vì tôi sẽ không nghe thêm một lời nào nữa. Thứ nhất ở tuổi tôi mà anh cho rằng tôi lại đi tụ tập gấy rối như thế là xúc phạm tôi. Thứ hai, anh cho việc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược là một hành động gây rối là không thể chấp nhận được. Tôi sẽ không tranh cãi với các anh chị, nhưng muốn nói thêm là các anh chị muốn nghĩ gì thì nghĩ, nhưng việc các anh các chị nói và nghĩ như vậy là hết sức vô trách nhiệm.

Saturday 8 December 2012

Người Việt ta có vô cảm thật không?



Ờ, đọc cái bài này xong mình thấy hơi tự ái. Sao họ lại đánh đồng tất cả thế nhỉ? Mình là người mau nước mắt, thấy từ con mèo con chó bị ngược đãi là mình nước mắt nước mũi dầm dề. Thấy kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu thì mình ước có võ để trừng trị kẻ côn đồ. Hễ nhắc đến chuyện bộ đội mình bị bắn ở Gạc Ma là nước mắt mình lại ngắn dài. Vậy mà họ dám đánh đồng mình vào nhóm người vô cảm nhất thế giới là thế nào?
Nhưng nói vậy, chứ nếu mình không vô cảm mà là “có cảm” thì làm gì được? Rất là lực bất tòng tâm, chứ chả phải là vô cảm.
Dây cà ra dây muống. Một người bạn nhắn tin:
-  Trên mạng vừa có kêu gọi biểu tình đấy!
-  Thế hả, ở đâu?
Hừ! Phen này dù đi Thanh Hà hay Lộc Hà cũng đành lòng.

XUyên tạc 16 chữ vàng ???


Hôm nay dạy bài: Unit 8 .Writing
Write about the world in which you would live in 2020.
Một học sinh viết:
I wish I would live in the world which is peaceful. There would be no wars and conflicts between nations…
Thầy giáo hỏi, theo các em hiện nay thế giới còn chiến tranh , xung đột nữa không?
Học sinh đồng thanh: Có ạ!
Chiến tranh xung đột ở đâu?
- Ở Iraq, Trung Đông, Triều tiên…
- Việt Nam có xung đột không?
Một số học sinh : không ạ. Mộ số khác : có ạ.

Thursday 6 December 2012

NHỮNG BÀI THƠ VIẾT DỞ ...

Võ Trung Hiếu

Có những bài thơ viết nửa chừng
Rồi đành ngậm ngùi xé bỏ

Chỉ có sọt rác hay lửa mới hiểu được những lời trong đó

Những câu thơ ngắn, dài, lớn, nhỏ
Có thể nói chuyện tầm phào
Có thể nói chuyện quốc gia
Có thể dùng mèo chó vịt gà
Để nói điều gì văn minh, nhân bản
Có thể uất ức và buồn chán
Có thể có màu của lửa, máu và khét mùi thuốc súng
Dõng dạc như nhất chỉ tuyên ngôn
Như viên đạn khảng khái bay ra từ tận đáy tâm hồn ...

Nhân danh yêu nước để phê phán một cách khốn nạn đối với những người có lòng yêu nước



Định không viết nhưng ôm mối giận trong lòng thì đêm nay dài biết bao nhiêu. Và tự hỏi tại sao có những loại người mồm loa mép giải khốn nạn như thế. Tự hỏi tại sao có tờ báo cố tình làm càn đăng thứ bài loạn ngôn như thế. Thời buổi suy đồi đến vậy rồi sao?
Chả là đọc bài Sau Bình Minh 02 lại có những "đại ngôn" về lòng yêu nước (trên trang điện tử báo Năng lượng mới - Petrotimes, xem toàn văn ở đây), nghe tác giả lên giọng dạy đời, lý sự cùn về lòng yêu nước, mình cũng định mặc xác nó. Nhưng đến đoạn này thì phải chửi, buột mồm chửi tiên sư cha quân khốn nạn. Y viết rằng (nguyên văn): "Khi tôi kể cho bác tôi về một cuốn nhật ký nổi tiếng của một người lính trẻ tuổi hai mươi và ngỏ ý muốn mua một cuốn tặng bác. Bác tôi từ chối và nói với tôi rằng: "Con ạ, nếu mỗi người lính khi ra trận, thay vì viết mà chỉ cần bắn bị thương một kẻ thù thôi, thì miền Nam có thể giải phóng rất lâu trước 1975".

Monday 3 December 2012

Đối thoại thơ hay Đỗ Trung Quân và Ly Thuy Nguyen (I)

Đây là cảm nhận của một bạn còn rất trẻ. Bên cạnh những trăn trở về sự "hèn" của Võ Trung Hiếu trong bài "Chết" thì những suy nghĩ của hai nhà thơ và một khán giả là bạn trẻ này cũng khiến cho nhiều người "trăn trở" theo. Từ một hiện tượng trong xã hội, người viết hay người nghe đều gửi gắm tâm tư và có nhiều sự liên tưởng đến những vấn đề khác trong cuộc sống. Xin được chia sẻ cùng khách đến thăm nhà.
Gần đây, xuất hiện cuộc đối thoại/tranh luận bằng thơ về hiện tình văn hóa-xã hội đất nước, ban đầu diễn ra giữa Đỗ Trung Quân (ĐTQ) và Ly Thuy Nguyen (LTN), về sau có sự tham gia của một số người khác. Mọi chuyện bắt đầu từ bức ảnh một người hâm mộ K-pop được cho là đã khóc lóc ở sân bay khi đón thần tượng ( xem bên dưới), đã nhanh chóng trở thành đối tượng cho bài thơ “Hãy tiết kiệm thứ còn lại duy nhất” của ĐTQ (xem bên dưới) và sau đó, như một lời đối thoại thế hệ, LTN viết “nước mắt là thứ còn lại duy nhất – thì đất nước chúng ta chẳng còn gì” (xem bên dưới).

Chết

Facebook hỏi, " Cậu đang nghĩ gì ? "
Thôi chán quá, tớ đếch thèm nghĩ nữa
Cứ áo quần xông xênh, cơm ngày ba bữa
Chăm chút việc làm ăn, kệ bố sự đời

Cứ sống lặng im, mũ ni che tai
Tránh không xem chương trình thời sự
Chỉ nên quan tâm thể thao, phụ nữ
Sáng cắp ô đi, tối cắp ô về

Ai bảo gì cũng nhất trí, ô-kê
Không tranh luận, không trình bày quan điểm
Cuộc đời này ngắn chẳng tày gang
Thôi xin kiếu những ước mơ phù phiếm

Friday 30 November 2012

CHỉ sai có một chữ thôi

Sau vụ giáo sư Đặng Hùng Võ thừa nhận trong thời gian đương nhiệm, ông đã trình ký sai 02 văn bản liên quan đến việc thu hồi hơn 500 ha đất thuộc huyện Văn Giang, cũng từ đó, giáo sư lại “hé lộ” thêm thông tin, rằng trong từ 8 đến 10 năm trở lại đây, thực chất đã có tới trên dưới 3000 văn bản có những sai phạm tương tự như vậy. Nguyên nhân chủ yếu, do người ta không làm theo “luật”, mà là theo “lệ”.


Chuyện thật nghe tưởng như đùa, và không phải bấy lâu nay người ta không biết, nên cũng không lấy thế làm giật mình cho lắm trong thời buổi này. Thực tế có biết cũng chả ai dám thắc mắc, chả ai dám “cải cách” để đưa nó vào đúng quỹ đạo ban đầu của nó. Nói như giáo sư Võ là từ cấp Bộ, từ Chính phủ bấy lâu nay người ta vẫn làm theo thông lệ (nôm na gọi là Lệ) đấy chứ.
Tôi hóng hớt nghe các bác chuyên gia về văn bản hành chính nói chuyện với nhau, rằng cái Cục quản lý văn bản của Bộ Tư pháp sinh ra để làm gì vậy? Cái Ủy ban giám sát của Quốc hội sinh ra để làm gì vậy?

HÃY SÒNG PHẲNG

Posted by basamvietnam on 30/11/2012
Đôi lời: Bài viết dưới đây là lời trần tình về lý do biên tập viên báo Thanh niên đã bỏ bớt hai chữ “rác rưởi” khi đăng lại lời bình của một thành viên mạng Trung Quốc quanh tấm “hộ chiếu lưỡi bò” và lời nhận xét về bình luận của trang Ba Sàm trước việc cắt xén đó.
Tuy chỉ là một bài viết nhỏ, về một lời bình ngắn, nhưng xét thấy cần đăng lại và có những trao đổi, vì liên quan tới chuyện lớn-Biển Đông, và vấn đề không nhỏ-cách làm báo, mối quan hệ với giới blogger tự do.
1- Trước hết, tạm coi đây là lời giải thích lý do của người tự nhận là có trách nhiệm duy nhất với việc cắt xén đó. Cùng với bài viết này, Nhà báo Ngô Minh Trí, qua hộp thư cá nhân, cũng đã gửi email cho chúng tôi biết. Trân trọng trước những trao đổi này và thử tạm tin vào lý do của việc cắt xén đó, tức là không có gì gọi là “nỗi sợ hãi” cả, mà chỉ là quan điểm biên tập thôi.

Tuy nhiên, khi đã tin vào lý do đó thì lại phải đặt dấu hỏi lớn trước hết vào nghiệp vụ báo chí khi người biên tập coi một tư liệu quan trọng để chứng minh một hiện tượng lại không khác gì một bài báo được gửi tới để đăng. Một bài báo “thô” thì có thể biên tập, sửa chữa cho hay, hoặc bớt … “phiền toái” cho tờ báo. Thế nhưng một tư liệu thì không thể tùy tiện cắt xén, nhất là phần cắt xén lại quá ư quan trọng.

Tuesday 27 November 2012

Friday 23 November 2012

THÔNG BÁO TÌNH HÌNH CHI TIÊU SỐ TIỀN ỦNG HỘ CHỊ BÙI THỊ MINH HẰNG, TRONG THỜI GIAN BỊ BẮT GIAM VÀO TRẠI GIÁO DỤC MỘT CÁCH TRÁI PHÉP

Thưa bà con, ngày 03 tháng hai năm 2012, trên blog chimkiwi.blogspot có đăng bài kêu gọi quyên góp tài chính để thăm nuôi chị Bùi Thị Minh Hằng, bị chính quyền cưỡng bức vào trại giáo dục Thanh Hà một cách trái phép.

Lời kêu gọi này thông báo rất rõ nguyên nhân và mục đích của việc quyên góp, cũng như cách giải quyết số tiền dư nếu còn vào mục đích gì khi chị Hằng được thả.

 “Số tiền nhận được chỉ sử dụng vào việc hỗ trợ cháu Bùi Trung Nhân trong việc thăm nom, tiếp tế cho chị Bùi Hằng, và thuê luật sư khi cần để khiếu nại việc bắt giữ chị một cách trái phép. Việc này sẽ duy trì cho đến khi chị Hằng được trả lại tự do. Nếu khi chị Hằng được trả tự do mà số tiền vẫn còn dư, thì số dư này sẽ dùng để ủng hộ các trường hợp bị bắt một cách oan khuất, hoặc làm từ thiện”.

Thursday 22 November 2012

ĐƯỜNG LƯỠI BÒ: LAI LỊCH VÀ THỰC CHẤT


 Lời dẫn của Ngô Đức Thọ: Người Trung Quốc có vẽ một cái bản đồ có những đường đứt đoạn có hình chữ U nên  gọi là Bản đồ chữ U. Nhưng vì tham vọng bá quyền quá xấu xa lộ liễu nên dư luận thế giới nhiều người gọi nó một cách khinh bỉ là Bản đồ đường lưỡi bò hoặc Bản đồ Lưỡi bò. Những ngôn luận về cái bản đồ đó, trước ai cũng nghĩ đó chỉ là một vài ý kiến vu vơ không nghiêm chỉnh, nhưng sau khi Việt Nam trình hồ sơ thềm lục địa kéo dài của mình lên Liên Hợp Quốc, đến tháng 5-2009 Trung Quốc liền đem cái bản đồ hình chữ U tức bản đồ Lưỡi bò ấy nộp lên Liên Hợp Quốc để tuyên bố chủ quyền biển đảo của mình trên 80% diện tích Biển Đông! Đòi hỏi chủ quyền đó hết sức ngang ngược trắng trợn, nhưng không hề có bất cứ một cơ sở pháp lý nào - thậm chí không có bất cứ một toạ độ biển nào đường ghi chú trên các hòn đảo có tên trên bản đồ, nên đã bị dư luận thế giới trong đó có các chính trị gia, luật gia, nhà nghiên cúư về công pháp quốc tế và luật biển phê phán mạnh mẽ. Mặc dù vậy những kẻ chủ mưu bành trướng lãnh thồ không từ bỏ dã tâm mà vẫn tiếp tục thực hiện nhiều hành đông khiêu khích gây hấn với Việt Nám, Philippine và một số nước ĐNÁ có tuyên bố chủ quyền ở Biển Đông.Nhà cầm quyền Bắc Kinh cũng như những kẻ chủ mưu bành trướng thường giải thích các hành vi gây hấn xâm lược là để thực hiện chủ quyền theo Bản đồ Lưỡi Bò ấy. 

Tuesday 20 November 2012

Có thể làm quan tốt được không? Câu trả lời là dường như không thể!

Hôm giáo sư Đặng Hùng Võ đối thoại với bà con Văn Giang, tôi cũng đi nghe để mở mang thêm kiến thức, và cũng muốn nghe vị giáo sư được nhiều người khen là giỏi giải thích ra sao về 2 tờ trình do ông ký, liên quan đến việc thu hồi hơn 500 ha đất nông nghiệp để làm khu đô thị Ecopark.

Người ta vẫn dè bỉu các quan chức, chỉ khi về hưu mới nói chính xác và nói hay. Nhưng dù vậy, tôi vẫn cho rằng giáo sư là người dũng cảm và “tử tế”, khi chịu đối mặt với những người mà ít nhiều giáo sư đã góp phần vào việc khiến họ mất ruộng đất, dẫn đến cuộc cưỡng chế đất đai bằng vũ lực tai tiếng nhất mà truyền thông trong và ngoài nước từng biết đến. Việc người dân Văn Giang có dọa kiện ông thực ra không phải động chạm đến trách nhiệm của riêng cá nhân ông, vì ông chỉ là người trình, còn người chịu trách nhiệm chính là người ký quyết định ấy chứ. Thế nên kiểu gì thì tòa cũng sẽ đùn đẩy, dây dưa kiểu tít mù nó lại vòng quanh thôi.

Không nhận đơn nhiều người ký, cả ngàn người đi kiện - Một kiểu gậy ông đập lưng ông !

Ngày đầu tuần, qua mạng internet tôi mới biết không chỉ có bà con Văn Giang, mà cả bà con Thanh Oai cũng đang đến đưa đơn tại phòng tiếp dân của Bộ Tài nguyên Môi trường. Tôi đạp xe ra đến đó thì cũng đã gần trưa, vậy mà nhìn từ xa vẫn thấy bà con đứng đông nghịt, ước chừng cả ngàn người. Chưa bao giờ thấy đông như thế. Tôi phải dắt xe sang bên kia đường để chụp mới lấy được toàn cảnh một cách tương đối. Mấy bác bảo, chị chả ra sớm, vừa nãy có cả khẩu hiệu.

Vâng ạ! Tôi có nhìn thấy trên mạng rồi ạ.
Nghe bà con kể, vì người ta không nhận đơn nhiều người ký, thế nên bà con hôm nay cứ mỗi người một lá đơn. Nếu chỉ riêng dân Văn Giang nộp đơn là trên dưới ngàn ba lá đơn, các ông bà ấy có mà đọc đến mùa quýt. Thay vì một người trình bày, các ông bà ấy lại muốn dân chúng tôi xếp hàng xướng tên cơ. Đúng là gậy ông đập lưng ông.

Saturday 17 November 2012

“Vì danh dự dân tộc, chống giặc Tầu . Vì tương lai đất nước, chống tham nhũng” - có tội hay không?


Hình ảnh: Hôm nay ngày 15-11-2012. Trại giam 159 Long An cho phép người thân vào thăm nuôi các bị can đang tạm giam tại trại. Tôi đi gửi thêm tiền và đồ ăn cho thằng em Đinh Nguyên Kha. Vô tình gặp được chị Nguyễn Thị  Nhung ( mẹ của Nguyễn Phương Uyên) cũng vào thăm con. Gọi là "thăm" cho có tình cảm chứ thực sự thì chỉ cho phép đăng ký gửi đồ vào thôi chứ không cho gặp mặt. Kha và Uyên được cho là giam cách ly để điều tra nên không cho tùy tiện gặp người thân. Tôi mời chị Nhung về nhà và cùng trao đổi về cuộc sống của hai gia đình cùng chung cảnh ngộ. Nhìn mẹ tôi gầy gò xanh xao vì thương nhớ con bao nhiêu thì chị Nhung cũng y như vậy.Tôi thấu hiểu được nỗi xót xa của hai người mẹ thấy con trong chốn lao tù. Thương mẹ, thương chị, thương các em thật nhiều.
Đinh Nhật Uy.
“ Hôm nay ngày 15-11-2012. Trại giam 159 Long An cho phép người thân vào thăm nuôi các bị can đang tạm giam tại trại. Tôi đi gửi thêm tiền và đồ ăn cho thằng em Đinh Nguyên Kha. Vô tình gặp được chị Nguyễn Thị Nhung ( mẹ của Nguyễn Phương Uyên) cũng vào thăm con. Gọi là "thăm" cho có tình cảm chứ thực sự thì chỉ cho phép đăng ký gửi đồ vào thôi chứ không cho gặp mặt. Kha và Uyên được cho là "biệt giam" để điều tra nên không cho tùy" tiện gặp" người thân. Tôi mời chị Nhung về nhà và cùng trao đổi về cuộc sống của hai gia đình cùng chung cảnh ngộ. Nhìn mẹ tôi gầy gò xanh xao vì thương nhớ con bao nhiêu thì chị Nhung cũng y như vậy.Tôi thấu hiểu được nỗi xót xa của hai người mẹ thấy con trong chốn lao tù. Thương mẹ, thương chị, thương các em thật nhiều”

Thursday 15 November 2012

Có một vườn hoa "bị trói"

Một người bạn đáng kính mới đi công tác xa về, nghe tin về cái chết của cụ bà xấu số Hà Thị Nhung, thì ngỏ ý muốn ra vườn hoa Lý Tự Trọng để thắp hương cho cụ.

Lâu lắm không có việc đi qua, thấy một sợi dây màu vàng chóe khá ấn tượng chăng từ gốc cây này sang gốc cây khác, quây hết cả vườn hoa Mai Xuân Thưởng. Tôi trỏ cho bác ấy xem thì bác bên cạnh thốt lên một câu nghe cứ như thơ: Vườn hoa bị trói!
Câu nói thật lạ tai, tựa như một tiếng than. Tôi kinh ngạc như thể vừa phát hiện ra được một tứ thơ hay, nghe sao mà đau đớn, mà ai oán thế.
Thật là hình tượng quá – Vườn hoa bị trói!
Chúng tôi dắt xe lên vườn hoa Lý Tự Trọng ở phía bên kia đường, nơi những nhóm dân oan đang nằm ngồi la liệt. Một điều đau buồn là phần lớn trong số họ đều là phụ nữ lớn tuổi. Những gương mặt dãi dầu mưa nắng ngước lên nhìn chúng tôi, đầy vẻ  hy vọng khi tôi giơ điện thoại lên chụp. Như người sắp chết đuối, thấy cái cọc nào là cứ vớ đại lấy - Họ tưởng đâu như các nhà báo đến quay phim, chụp ảnh để bá cáo lên lãnh đạo, giải quyết sơm sớm cho họ còn về quê. Hỏi thăm thì mỗi người một miền, xa thì Bình Định, gần thì Vĩnh Phúc, Sơn Tây, phần lớn chung cảnh ngộ bị mất đất, mất nhà...

Tuesday 13 November 2012

Nên chăng lại để trống tại cửa tòa, để dân đến đánh trống kêu oan?


Tin tức về cái chết của bà cụ Nhung nóng trên mạng ngay từ đầu giờ sáng hôm qua, rằng người ta phát hiện ra bà chết trong khi các lực lượng chức năng gồm công an, bảo vệ và dân phòng đi xua đuổi bà con dân oan ra khỏi vườn hoa Lý Tự Trọng. Đương nhiên là trước đó bà vẫn trong trạng thái bình thường, cùng với những người dân oan khác tại vườn hoa lúc bấy giờ.
Tôi không biết nói gì, cứ ngồi ngẫm nghĩ, tưởng tượng về hành trình của một người phụ nữ quê mùa, lặn lội từ Thanh Hóa ra Hà Nội đi khiếu kiện.

Monday 12 November 2012

CSGT Quảng Ninh trùm chiếu, mai phục trên cổng chào bắn tốc độ

CSGT mỗi nơi lại có sáng kiến khác nhau về chiến thuật dàn trận bắn tốc độ xe lưu thông trên đường. Song có lẽ chưa nơi nào mà CSGT lại thực hiện màn nhắm bắn đậm chất xi-nê như CSGT Quảng Ninh.

Saturday 10 November 2012

Tễu - Blog: THƯA BÁC ĐINH LA THĂNG, CHÚNG CHÁU CHỊU THUA BÁC R...

Tễu - Blog: THƯA BÁC ĐINH LA THĂNG, CHÚNG CHÁU CHỊU THUA BÁC R...: Gửi bác Đinh La Thăng - Bộ trưởng bộ Giao thông vận tải Cháu là 1 sinh viên bình thường, hàng ngày vẫn đi học bằng 1 chiếc xe máy cũ...

Chẳng phải mình hay đi soi mói các anh, nhưng ca ngợi các anh đã có đảng và nhà nước làm tốt lắm rồi.

Cộng đồng mạng đang xôn xao vì một số hình ảnh trên internet, cho thấy 2 cảnh sát giao thông (CSGT) đang mượn hình thức bắt tay để trao tiền cho nhau. Sự việc diễn ra trong lúc các cảnh sát đang hành nghề và vừa kiểm tra một chiếc xe tải biển ngoại tỉnh.

Thursday 8 November 2012

Monday 5 November 2012

Cùng một từ cả.

Bố! Con nói câu này bố thấy ổn không nhá?

-     Anh là một người cộng sản kiên trung.
-     Ổn không bố?
-     Quá ổn đúng không ạ?
Bố nhìn mình thăm dò.
-     Giờ đến câu: Chế độ cộng sản, chính quyền cộng sản....
-     Ổn không? Không ổn đúng không ạ?
Bố tủm tỉm cười.
Thế đấy! Cùng một từ cộng sản mà dùng thế này thì được, nhưng dùng thế khác lại không được. Cộng sản hay Tư bản là hai danh từ, chỉ về hai chế độ chính trị khác nhau. Trong văn phong nói và viết bỗng dưng lại thấy nó cứ trẹo cả mồm.
Nói anh là người cộng sản thì thích. OK!
Nhưng nói anh làm việc trong chính quyền cộng sản thì không thích. Không OK!
Là sao ta? Cái không ổn nó nằm ở đâu?

Hãy cùng tôi ghé thăm trái đất này: QUYỀN IM LẶNG

Hãy cùng tôi ghé thăm trái đất này: QUYỀN IM LẶNG: Mấy bữa nay dư luận lại được dịp náo loạn về vụ cô bé Nguyễn Phương Uyên bị bắt về tội “tuyên truyền chống phá nhà nước” cùng Đinh Nguy...

Thursday 1 November 2012

Quan cũng đi bằng cửa sau



Thế là mất toi buổi sáng mà chả gặp được mặt “Rồng”!
Số là hôm qua có việc ra khỏi nhà từ đầu giờ chiều. Về nhà lúc cuối ngày, ngạc nhiên khi thấy quanh nhà quang quẻ khác thường. Mấy cái quán nước chè, rửa xe, dán vá xe mọi khi tấp nập xunh quanh đâu mất tiêu. Mấy bà đang chăm chỉ quét dọn.
Tôi không phi xe vào hầm ngay như mọi khi, đứng lại hỏi một chị hàng nước đang mặt mũi buồn thiu:
-     Không được bán hàng nữa à? Chắc lại chuẩn bị có đoàn kiểm tra?
Chị này đang loanh quanh thì một cô tất tưởi đi đến thì thầm:
-     Chị ơi, mai ông Thảo, chủ tịch thành phố đến kiểm tra đấy.
Ối giời! Thảo nào.

Sunday 28 October 2012

Mệt - thư giãn tý thôi!


http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=aPqCfw_G8w
CRESCENDO Tsukimori to Tsuchiura Niyoru Violin Piano_Version - La Corda Doro

Có buồn thì mới cảm nhận giá trị của vui
có mất mát thì mới biết được đâu là điều cần thiết và quý giá đâu là quan trọng nhưng thứ, những người ta lãng quên, vô tình! có té ngã nước mắt thì ta mới lớn lên, trưởng thành!
Nên hay không ta nên quay lại và cúi đầu cảm ơn những khổ đau, thử thách ?

Apple

Saturday 27 October 2012

Cuộc chiến đất đai giữa doanh nghiệp và người dân. Chính quyền không thể vô can.



Đêm thứ 15, sau trận bị dân tôi “đánh úp”, chiếm lĩnh “trận địa”, đơn vị thi công đã phải rút quân.
Rời bến
Lưu tình tiễn

Friday 26 October 2012

Chuyện trên facebook - Cãi nhau với đứa khiếm thính


Dường như gã có cảm nhận ngày càng rõ cái quy luật xoắn ốc đi lên trong cuộc sống?! Người ta bảo gã giờ cứ như vợ chồng ‘son’ kể từ khi cô con gái duy nhất của gã đi du học. Sức ép của công việc, của cuộc sống, của kiếm tiền mưu sinh khiến gã chẳng cảm nhận được cái ‘điều’ này. Nhưng rồi thời gian dần trôi, ngày đi cày cuốc, tối về chả biết làm gì ngoài việc ôm cái TV, gã bỗng mắc một cái tật mà vợ gã gọi là “cãi nhau với đứa khiếm thính!?”...
Hình như ban đầu là do xem bóng đá bởi gã vốn mê bóng đá mà. Ngoài việc hò hét với những pha bóng gã thích thì tự nhiên càng ngày càng thấy gã hùng hổ tranh luận rồi cả chửi bậy với mấy tay bình luận viên trên VTV?! Gã chê bai, văng tục cứ như ‘oánh’ nhau đến nơi với tay BLV không bằng. Nhưng rồi cứ như Don Kihote đánh nhau với cối xay gió, không muốn nghe ‘nó’ bình luận nhưng xem bóng đá mà tắt tiếng thì chán mớ đời nên gã tức mình chuyển sang xem kênh của ESPN hay Star Sports nếu đang phát giải ngoại hạng Anh. ( Mà khổ, 2 năm nay, cả 2 kênh thể thao này cũng bị lồng tiếng Việt rồi?!).
Dần dà, hội chứng ‘cãi nhau với đứa khiếm thính’ không chỉ với BLV mà sang cả các BTV khác, rồi cả các chức sắc, những ‘người nổi tiếng’ nào đó...Mà gã phản biện cũng sắc sảo ra phết, lý lẽ ra phết!? Đôi lúc gã ‘tự sướng’ như có dòng máu bác Chí Phèo đang chảy, mịa...mình chửi nó mà nó ‘éo’ dám làm gì mình... Vợ gã thì bảo ‘tai ai gần miệng kẻ ấy nghe’. Nhiều khi ức quá, gã đành phải chuyển kênh. May phước bây giờ truyền hình cáp có nhiều kênh !!!

Tuesday 23 October 2012

mai xuân dũng: NHÂN DÂN TỪ CHỨC ĐI

mai xuân dũng: NHÂN DÂN TỪ CHỨC ĐI: Vừa qua trung ương đảng kết thúc hội nghị toàn thể lần thứ 6 mà không đi đến quyết định kỷ luật “một ủy viên Bộ chính trị” mặc dù có n...

Monday 22 October 2012

Cái gì đè bẹp cái lý? Đồng tiền hay sự ngu dốt?


Sống hơn nửa đời người, tôi vẫn ngoan cố nghĩ rằng cái lý nó vẫn còn tồn tại trên đời. Hết bố mẹ dạy dỗ, lại đến thày cô. Nhưng khi rời khỏi gia đình, rời khỏi nhà trường, rời khỏi những cuốn sách vốn dạy cho mình những kiến thức cơ bản nhất, ra đến ngoài xã hội là dường như quá nhiều thứ nguyên lý bị đảo lộn hết cả. Ví dụ như kẻ cướp thì trở thành nạn nhân, hay đang ăn cướp mà lại cứ tưởng mình đang làm từ thiện chẳng hạn.

Nếu mọi thứ trong xã hội đều tuân theo một trật tự nhất định, thì giống như một cỗ máy vận hành trơn chu, chắc chắn nó sẽ phát triển tốt. Tôi chắc mấy cái thằng tư bản nó giãy mãi không chết là vì nó máy móc tuân theo trật tự quá, chứ muốn chết sớm thì nó phải học tập các nhà đầu tư của Việt Nam ta thì sẽ được toại nguyện thôi?

Monday 15 October 2012

Tại sao tôi cũng trở thành dân oan?

Phần 1: 
CÂU CHUYỆN ĐỀN BÙ VÀ BÀI TOÁN SIÊU LỢI NHUẬN
Trong bất cứ một dự án xây dựng nào, thì khâu giải phóng mặt bằng là vấn đề nan giải nhất. Mức độ nan giải này tùy thuộc vào vị trí “vàng, bạc hay đồng” của mảnh đất đó. Cách đây không lâu, người dân thủ đô hẳn vẫn nhớ cái giá đền bù kỷ lục ở 22 Hàng Bài, khi giá đền bù ban đầu đưa ra là 500 triệu đồng/m2. Tuy nhiên 2 trong số 27 hộ ở 22 Hàng Bài đã nhất định đòi một cái giá trên giời là 1 tỷ đồng/m2
Trích trong bài “Đền bù 1 tỷ đồng/m2 đất ‘vàng’ có vô lý?” của báo Đất Việt
http://www.baodatviet.vn/Home/kinhte/Den-bu-1-ty-dongm2-dat-vang-co-vo-ly/201012/121262.datviet
....một biên bản định giá vào thời điểm tháng 3/2005, giá đất ở số 25 Hai Bà Trưng được Hội đồng định giá của Tòa án nhân dân quận Hoàn Kiếm định giá tương đương 30 cây vàng. “So với giá vàng bây giờ, mức đền bù một tỷ đồng một m2 thì tại sao lại gọi là phi lý?”

Friday 12 October 2012

Bao giờ thì bố về vậy?

Tôi nghĩ sẽ có người rơi nước mắt khi nghe xong câu chuyện kể này. Sẽ có nhiều người hỏi, chúng ta đang sống ở thời đại nào? 
 

Chuyện kể của con trai blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải
"Bao giờ thì bố về vậy?" - Con bé Bi (bé Yến) lại nhấp nhỏm hỏi giữa bữa cơm tối. Tôi ngồi ăn không nói, còn mẹ thì xoay sang bật tivi để nghe thời sự.
Chẳng biết câu hỏi này của nó đã lặp lại lần bao nhiêu từ dạo bố bị bắt từ tháng 4 năm 2008. Cũng chẳng nhớ mẹ và tôi đã trả lời nó bằng sự im lặng bao nhiêu lần... Bữa cơm ba người và một con chó vẫn thường văng vẳng tiếng tivi nói cười như vậy.
Những ngày trước phiên xử 24 tháng 9 công an liên tục đến hỏi thăm và gửi những giấy mời với nội dung vô lý. Những người "vô gia cư" sau đó cứ lam lũ đến trước cửa nhà trông ngóng, ăn, ngủ, nằm ngồi vô tội vạ trên xe và vỉa hè. Chỉ cần bước xuống nhà là nghe tiếng hô hoán, vẫy gọi nhau để đón đường hoặc kè xe. Có xe ép sát đến nỗi có thể ngửi thấy hơi thở hôi hám của những cỗ máy sống bằng thuốc lá này. Tôi và mẹ đã có thể đoán được bản án sẽ vô cùng bất công qua cách công an bật đèn xanh thậm chí hỗ trợ cho những tên côn đồ đánh đập mẹ tôi tại Bạc Liêu, cũng như tìm cách ép xe tôi. Công khai thể hiện sự đe dọa.

MỘT CHUYẾN TÀU

Một người bảo: sao cuộc đời chả thấy niềm vui? Cả văn lẫn thơ, toàn dẫn những chuyện u uất!
Tôi hỏi lại, thế gian còn những chuyện u uất như thế, đọc xong, bạn có vui được chăng?

Sân ga tờ mờ sáng
Những bóng người uể oải nhá nhem
Những Trung Nguyên và Lotteria vẫn đóng cửa im lìm

Cái nhún vai của vị khách nước ngoài mang lại nhiều cảm xúc
Look ! It's Vietnam !

Những toa tàu cũ nhầu bạc phếch thời gian
Những khuôn mặt nhân viên hỏa xa lạ lẫm
Có lẽ phải nên dùng từ vô cảm
Không buồn mà cũng chẳng phải vui
Như những chiếc tủ lạnh lầm lì đi tới đi lui
Hắt bóng lên bao hành khách đang ngồi ...

Monday 8 October 2012

Khi một chính quyền đòi giáo dục nhân dân thì đó là một chính quyền vô lễ! Cực kỳ vô lễ.

Suốt từ hôm nhận được quyết định của phường, giao cho anh tổ trưởng dân phố non choẹt chịu trách nhiệm giáo dục mình, nói thật là tôi chưa có thời gian để tìm hiểu việc học hành một cách nghiêm túc, mà thầy thì cũng lờ lớ lơ đi, chả thúc giục gì. Bởi vậy buổi học đầu tiên vẫn chưa được tiến hành. Trong khi cộng đồng mạng còn đang lan truyền những tin tức thời sự quan trọng và nóng giãy, thì chuyện học bài học về giáo dục công dân của tôi là chuyện bé bằng mắt muỗi!

Tuesday 2 October 2012

Nơi ánh sáng đô thị không rọi tới


Tôi có đọc một bài viết từ rất lâu, về một cô gái người Việt lấy chồng tây, thường xuống xóm vạn chài ở ngoài bãi sông Hồng, để dạy học cho những đứa trẻ chưa từng được cắp sách tới trường. Tôi chỉ nhớ mang máng tên cô ấy là Ly. Hình như tôi còn được xem cả một chương trình truyền hình về cô ấy. Nhưng ngày ấy tôi chả quan tâm sâu sắc về một sự kiện nào cả. Đọc lướt để biết tin tức, rồi mọi cái cũng hững hờ trôi qua trong ký ức.

Saturday 29 September 2012

Chứng minh là một việc không khó.

Đến khó như chứng minh cái gọi là bổ đề Langlands, trong khi thế giới chưa ai chứng minh được, thì một người Việt đã làm được điều đó rồi. Xem ra người Việt ta rất giỏi là vấn đề không phải bàn cãi. Chỉ có điều người Việt có thích chứng minh hay không thôi.

Friday 28 September 2012

MÁU VÀ MẶT TRỜI Ở ĐẤT NƯỚC TÔI



Tôi biết đến cô bé này qua những vần thơ tình hay đến lịm người. Một tâm hồn yêu đắm đuối, lãng mạn và sâu sắc. Đến một ngày, cô bé viết một bài thơ khiến tôi giật mình – bài Thế hệ hèn nhát. 
Có thế chứ! Khi con người ta có thể yêu mãnh liệt như thế, không thể chỉ có tình yêu đôi lứa không thôi. Con người vốn gắn liền với đất, với cuộc sống xung quanh. Đã yêu người, là yêu cả những gì gắn bó với người, từ nếp nhà ta ở, từ rặng cây cho ta bóng mát, từ lối ta vẫn đi về...đó chính là quê hương, đất nước chứ đâu?
Hôm nay cô bé lại cho ra bài thơ này. Tôi bảo: con tuyệt lắm!
Có người bảo: sợ chính trị!
Thế nào là chính trị? Hãy chỉ cho tôi thấy trong những vần thơ này chính trị ở chỗ nào? Tôi chẳng thấy gì ngoài một tình yêu thương đồng loại đến nghẹn ngào.






(Thế hệ chúng ta sẽ phải sám hối không phải cho những hành động độc ác của những người xấu xa, mà là sự im lặng đáng sợ của người tốt)


Ơ!
Anh cũng như tôi sao?
Chúng ta đều một loại
Đểu
 
Ơ!
Anh cũng câm, mù, điếc như tôi ư?
Thích ngoác mồm nghe chuyện khiếu
Nhưng lại không dám mở mồm chửi lũ cầm dấu mộc đập vào đầu những người mặc áo đỏ
Màu áo đỏ không phải là hiện linh cho màu cờ Tổ Quốc mà là cái giá của tự do được tính bằng máu và sự nhục mạ

Tuesday 25 September 2012

Tóm lại là....

Ngày xưa trong Kinh thánh viết rằng, trái đất đứng yên. Nhưng Cô péc níc (Nicolaus Copernicus) bảo trái đất quay. Đến khi cụ Ga li lê (Galileo Galilei) cũng lại bảo thế thì cụ bị đưa ra tòa. Bị xử ép, cụ đành rút kui ý kiến. Nhưng đến lúc ra khỏi cửa tòa, cụ bực tức không chịu được, lại nói tướng lên:
-   Dù sao trái đất vẫn quay.
Cái này ai đi học chả từng nghe?
Đấy là chuyện ngày xưa. Chuyện hơi xưa xưa, cụ Kim Ngọc bị đấu chuyện khoán hộ. Là vì cụ một mình nên thua. Sau này cụ chết, người ta lại lấy cái khoán hộ của cụ ra dùng.
Chuyện vài năm trước, ai dám hó hé nói đến Hoàng Sa Trường Sa thôi thì đích thị là phản động, bị bỏ tù tắp lự. Bây giờ thì chính quyền khẳng định như đinh đóng cột rồi, dân ta cứ là la thoải mái đi.
Chuyện Nhật bắt giữ  người Trung Quốc xâm phạm chủ quyền của họ (mới chỉ bắt chứ chưa giết nhá), dân Trung Quốc nổi đóa biểu tình rầm rầm, đập phá tan tành bất cứ cái gì có dính đến chữ “Nhật”. 

HUỲNH NGỌC CHÊNH: CHUYỆN CON C. LÀM NÓNG SÔI EM FB

HUỲNH NGỌC CHÊNH: CHUYỆN CON C. LÀM NÓNG SÔI EM FB: Tự dưng từ hôm qua đến nay, chuyện con c. sôi sục trên các trang mạng làm cho em FB cũng rạo rực nóng ran hết toàn thân. Chuyện gì đang xảy ...

Monday 24 September 2012

Chỉ muốn ngửa mặt lên trời, than một câu rõ thật là ai oán!


Cả tuần nay chỉ đọc. Đọc mãi, đọc mãi vẫn không hết tin. Thấy mình sinh ra phải cái thời loạn lạc, lớn lên gặp buổi gian nan. Mình cứ mơ mãi về những miền đất hứa, nghĩ không biết có còn sống để được một lần đặt chân đến đó, chứ đâu dám nghĩ sẽ được sống ở đó.
Vừa nãy nghe Người buôn gió chửi tục trên facebook của hắn, rằng viết blog tù còn nặng hơn cả giết người. Thế này thà ghét ai thì giết béng đi, còn hơn là chửi. Đằng nào chả thế.
Mình thì nghĩ khác. Mình không muốn kể những cái xấu của xã hội nữa mà quay ra thử khen cái xem sao? Khen từ trên xuống dưới, từ phải sang trái, từ đông sang tây. Khen cho chết vì sướng đi. Nghĩ vậy mình bỗng bật cười.

Friday 21 September 2012

Lưu luyến và nhớ thương...


Chẳng lẽ đời chỉ nghĩ đến những chuyện đắng cay. Nghẹn lòng khi nghe bản nhạc này trên facebook, thấy đời đẹp và đáng yêu quá đỗi. Hãy gạt bỏ chút muộn phiền, dẫu giọt nước mắt có đọng trên mi cũng là vì yêu quá mà thôi. Xin hãy cùng tôi nghe bản nhạc này nhé.

Thursday 20 September 2012

"Rẻo đất nhỏ của Thượng đế"

Chả hiểu từ bao giờ, tôi bắt đầu cảm thấy gần gũi với những người nông dân. Hay vì ghét chốn đô thị ồn ào bụi bặm mà đâm mê những là ruộng lúa nương ngô, những là vườn cây ao cá?
Hồi về Đường Lâm, nhìn một nàng bò tơ đỏm dáng và óng mượt, đủng đỉnh đi ngang qua cũng thấy mê tít. Kệ mùi hôi hôi của ả, tôi thích thú giơ chạm tay vào lớp lông mềm mại âm ấm, cảm thấy sự sống chảy giần giật dưới tay mình. Rồi chỉ nhìn đàn vịt túa đi như dòng sông đang chảy thôi cũng thấy phấn chấn lạ thường.

Tễu - Blog: TẠ TRÍ HẢI - NGHỆ SĨ CỦA ĐƯỜNG PHỐ

Tễu - Blog: TẠ TRÍ HẢI - NGHỆ SĨ CỦA ĐƯỜNG PHỐ: Tạ Trí Hải – Nghệ sĩ của đường phố Bút kí của Trần Vũ Long Ông là một người con của Hà Nội, một nghệ sĩ đường phố, không gia...

Trương Duy Nhất: Không ai có thể điềm tĩnh nổi

Trương Duy Nhất: Không ai có thể điềm tĩnh nổi: Lại một tuần lễ quá nhiều sự thể nóng, quá nhiều chuyện bất an. Đợt tắm rửa với kỳ vọng làm sạch đảng vẫn chưa tìm ra con sâu đáng kể nào ...

Tuesday 18 September 2012

Ước chi nước mình đừng văn minh, mà cứ thối nát như nước Anh năm 30.


Tối chủ nhật ngày 16/9, tổ trưởng dân phố cùng“hội phụ nữ” phường khóm đến gõ cửa nhà tôi. Trông thấy họ cười cười, tôi hỏi luôn:

-     Trao quyết định hả? Được rồi, tôi nhận rồi nhé. Xong rồi nhé.
Thấy cả ba người cười bẽn lẽn, tôi cũng cười bảo:
-     Không vấn đề gì, tôi biết các vị phải làm việc của các vị thôi mà.
Đôi bên cùng cười tươi, chào tạm biệt nhau rất thân thiện .
Vào nhà, tôi cầm quyết định đi thẳng vào buồng bố, đọc cho cả hai bố con cùng nghe. Đến đoạn giao cho tổ trưởng dân phố chịu trách nhiệm giáo dục mình, tôi háo hức như đứa trẻ lần đầu đi học, muốn biết ngay bài đầu tiên là gì bèn bảo bố:
-     Để con xuống hỏi luôn nhá.

"“Thương thay cũng một kiếp người”

Vừa đọc được câu chuyện thương tâm này trên facebook. Mong Mọi Người " Chia Sẻ " để có những nhà hảo tâm giúp đỡ bà cụ . Xin chân thành cảm ơn

CỤ BÀ 90 TUỔI BẠI LIỆT DỰA CON MÙ LÒA NGỚ NGẨN

Monday 17 September 2012

Con đường đi tìm công lý, dẫu chông gai nhưng vẫn cứ phải đi.



Mấy ngày nay, tôi được nhiều người gọi điện, gửi thư chia sẻ và ủng hộ cũng như bày tỏ sự phẫn nộ về việc tôi “được” chính quyền phường sở tại đứng ra quản lý và giáo dục. Thậm chí có những lời bảy tỏ khiến tôi còn cảm thấy ngượng ngùng, nghĩ mình không xứng đáng được quan tâm đến thế. Nhưng có lẽ đó chính là tình đồng đội, hay sự tương thân tương ái giữa mỗi con người khi bất kể ai đó gặp hoạn nạn, hoặc “ giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha”.
Nhân thấy lại bức ảnh nhà báo Hoàng Khương đứng trong thùng xe chở tù, cố ghé nhìn về phía đồng nghiệp, nước mắt lại chan chứa khi nhớ mình cũng đã lao về phía khu thẩm vấn, chỉ hòng nhìn thấy bạn bè chốc lát trước khi bị đưa đi như thế nào.Vậy nên thay vì e ngại bị “tâng bốc” quá, tôi lại cảm thấy xúc động, vì chả cứ ở cái tuổi được cho là đã “chín chắn”, đâu có ai muốn “nổi tiếng” vì phải để cho người khác giáo dục mình đâu.
Xin có vài lời cảm tạ tấm lòng thân thiết của mọi người đã dành cho em/tôi. Con đường đi tìm công lý dẫu chông gai đến mấy nhưng vẫn cứ phải đi.
Một người bạn facebook gửi cho tôi hai câu thơ trích ở đâu đó:
"Thân không trôi dạt mà mưa gió
Lòng chẳng gươm đao cũng chiến trường”




Sunday 16 September 2012

Bố cũng bức xúc vì bảo con bố là thiếu giáo dục.

Sáng thứ bẩy cả hai bố con cùng dậy sớm. Vệ sinh cá nhân xong là bố ngồi viết thư, đúng như ý của bố đã nói tối hôm qua, khi biết tối chủ nhật là họ sẽ công bố quyết định giáo dục mình.

Lâu ngày không viết, chữ bố run rẩy như giun bò, ngồi lại chưa vững. Thấy bố vất vả quá, mình bảo bố đọc để mình đánh máy cho. Sửa đi sửa lại hai ba lần bố mới ưng ý. Nguyên cái đoạn ký và viết mấy chữ vào cuối thư, mà bố phải nháp mấy lần chữ mới đỡ loằn ngoằn. Bố bảo con in ra cho mẹ một tờ, bố một tờ để lưu.
Đang làm thì có việc phải đi nên chỉ kịp post cái thư lên facebook. Bây giờ mới có thời gian rinh lên đây, tuy có muộn nhưng thư của bố nói về mình thì phải đăng chứ.

Saturday 15 September 2012

Trân trọng kính mời đối tượng nhận quyết định...giáo dục




Tối qua tổ trưởng dân phố đưa cái giấy mời này đến. Công nhận bên cạnh cái ngạo mạn đòi giáo dục mình, họ vẫn có cái dễ thương là mặc dù coi mình là đối tượng thiếu giáo dục, nhưng họ vẫn trân trọng kính mời....
Mình nhớ có lần ra phường hỏi về việc lĩnh lương hưu cho bố, tay phó chủ tịch phường vẫn gọi mình là chị xưng em. Vậy là bây giờ để em giáo dục chị nhé.
Tuy mình từ chối xuống nhận quyết định (không giống như quyết định tăng lương nhỉ), nhưng cảm giác của mình vẫn khá hùi hụp. Trong đầu đã nghĩ khiếu nại hay kiện?
Bố nằm một chỗ, nhưng lắng nghe nhất cử nhất động ngoài cửa. Nhà có hai bố con, mình chả giấu bố điều gì, để bố luôn luôn chấp nhận mọi tình huống mà không bị sốc.
Đêm qua hơn 1 rưỡi mới đi ngủ, giấc ngủ chập chờn vì những điều ngổn ngang trong đầu. Nghe thấy tiếng bố húng hắng ho cả đêm. Có lẽ cụ đang nghĩ đến bức thư mà cụ nói sẽ viết hỏi ông chủ tịch phường cách giáo dục con mình như thế nào, làm mình cũng thao thức. Sáng nay chưa đến 4 rưỡi đã dậy, vẫn nghe bố khúc khắc ho. Khổ thân bố quá