Translate

Sunday 28 October 2012

Mệt - thư giãn tý thôi!


http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=aPqCfw_G8w
CRESCENDO Tsukimori to Tsuchiura Niyoru Violin Piano_Version - La Corda Doro

Có buồn thì mới cảm nhận giá trị của vui
có mất mát thì mới biết được đâu là điều cần thiết và quý giá đâu là quan trọng nhưng thứ, những người ta lãng quên, vô tình! có té ngã nước mắt thì ta mới lớn lên, trưởng thành!
Nên hay không ta nên quay lại và cúi đầu cảm ơn những khổ đau, thử thách ?

Apple

Saturday 27 October 2012

Cuộc chiến đất đai giữa doanh nghiệp và người dân. Chính quyền không thể vô can.



Đêm thứ 15, sau trận bị dân tôi “đánh úp”, chiếm lĩnh “trận địa”, đơn vị thi công đã phải rút quân.
Rời bến
Lưu tình tiễn

Friday 26 October 2012

Chuyện trên facebook - Cãi nhau với đứa khiếm thính


Dường như gã có cảm nhận ngày càng rõ cái quy luật xoắn ốc đi lên trong cuộc sống?! Người ta bảo gã giờ cứ như vợ chồng ‘son’ kể từ khi cô con gái duy nhất của gã đi du học. Sức ép của công việc, của cuộc sống, của kiếm tiền mưu sinh khiến gã chẳng cảm nhận được cái ‘điều’ này. Nhưng rồi thời gian dần trôi, ngày đi cày cuốc, tối về chả biết làm gì ngoài việc ôm cái TV, gã bỗng mắc một cái tật mà vợ gã gọi là “cãi nhau với đứa khiếm thính!?”...
Hình như ban đầu là do xem bóng đá bởi gã vốn mê bóng đá mà. Ngoài việc hò hét với những pha bóng gã thích thì tự nhiên càng ngày càng thấy gã hùng hổ tranh luận rồi cả chửi bậy với mấy tay bình luận viên trên VTV?! Gã chê bai, văng tục cứ như ‘oánh’ nhau đến nơi với tay BLV không bằng. Nhưng rồi cứ như Don Kihote đánh nhau với cối xay gió, không muốn nghe ‘nó’ bình luận nhưng xem bóng đá mà tắt tiếng thì chán mớ đời nên gã tức mình chuyển sang xem kênh của ESPN hay Star Sports nếu đang phát giải ngoại hạng Anh. ( Mà khổ, 2 năm nay, cả 2 kênh thể thao này cũng bị lồng tiếng Việt rồi?!).
Dần dà, hội chứng ‘cãi nhau với đứa khiếm thính’ không chỉ với BLV mà sang cả các BTV khác, rồi cả các chức sắc, những ‘người nổi tiếng’ nào đó...Mà gã phản biện cũng sắc sảo ra phết, lý lẽ ra phết!? Đôi lúc gã ‘tự sướng’ như có dòng máu bác Chí Phèo đang chảy, mịa...mình chửi nó mà nó ‘éo’ dám làm gì mình... Vợ gã thì bảo ‘tai ai gần miệng kẻ ấy nghe’. Nhiều khi ức quá, gã đành phải chuyển kênh. May phước bây giờ truyền hình cáp có nhiều kênh !!!

Tuesday 23 October 2012

mai xuân dũng: NHÂN DÂN TỪ CHỨC ĐI

mai xuân dũng: NHÂN DÂN TỪ CHỨC ĐI: Vừa qua trung ương đảng kết thúc hội nghị toàn thể lần thứ 6 mà không đi đến quyết định kỷ luật “một ủy viên Bộ chính trị” mặc dù có n...

Monday 22 October 2012

Cái gì đè bẹp cái lý? Đồng tiền hay sự ngu dốt?


Sống hơn nửa đời người, tôi vẫn ngoan cố nghĩ rằng cái lý nó vẫn còn tồn tại trên đời. Hết bố mẹ dạy dỗ, lại đến thày cô. Nhưng khi rời khỏi gia đình, rời khỏi nhà trường, rời khỏi những cuốn sách vốn dạy cho mình những kiến thức cơ bản nhất, ra đến ngoài xã hội là dường như quá nhiều thứ nguyên lý bị đảo lộn hết cả. Ví dụ như kẻ cướp thì trở thành nạn nhân, hay đang ăn cướp mà lại cứ tưởng mình đang làm từ thiện chẳng hạn.

Nếu mọi thứ trong xã hội đều tuân theo một trật tự nhất định, thì giống như một cỗ máy vận hành trơn chu, chắc chắn nó sẽ phát triển tốt. Tôi chắc mấy cái thằng tư bản nó giãy mãi không chết là vì nó máy móc tuân theo trật tự quá, chứ muốn chết sớm thì nó phải học tập các nhà đầu tư của Việt Nam ta thì sẽ được toại nguyện thôi?

Monday 15 October 2012

Tại sao tôi cũng trở thành dân oan?

Phần 1: 
CÂU CHUYỆN ĐỀN BÙ VÀ BÀI TOÁN SIÊU LỢI NHUẬN
Trong bất cứ một dự án xây dựng nào, thì khâu giải phóng mặt bằng là vấn đề nan giải nhất. Mức độ nan giải này tùy thuộc vào vị trí “vàng, bạc hay đồng” của mảnh đất đó. Cách đây không lâu, người dân thủ đô hẳn vẫn nhớ cái giá đền bù kỷ lục ở 22 Hàng Bài, khi giá đền bù ban đầu đưa ra là 500 triệu đồng/m2. Tuy nhiên 2 trong số 27 hộ ở 22 Hàng Bài đã nhất định đòi một cái giá trên giời là 1 tỷ đồng/m2
Trích trong bài “Đền bù 1 tỷ đồng/m2 đất ‘vàng’ có vô lý?” của báo Đất Việt
http://www.baodatviet.vn/Home/kinhte/Den-bu-1-ty-dongm2-dat-vang-co-vo-ly/201012/121262.datviet
....một biên bản định giá vào thời điểm tháng 3/2005, giá đất ở số 25 Hai Bà Trưng được Hội đồng định giá của Tòa án nhân dân quận Hoàn Kiếm định giá tương đương 30 cây vàng. “So với giá vàng bây giờ, mức đền bù một tỷ đồng một m2 thì tại sao lại gọi là phi lý?”

Friday 12 October 2012

Bao giờ thì bố về vậy?

Tôi nghĩ sẽ có người rơi nước mắt khi nghe xong câu chuyện kể này. Sẽ có nhiều người hỏi, chúng ta đang sống ở thời đại nào? 
 

Chuyện kể của con trai blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải
"Bao giờ thì bố về vậy?" - Con bé Bi (bé Yến) lại nhấp nhỏm hỏi giữa bữa cơm tối. Tôi ngồi ăn không nói, còn mẹ thì xoay sang bật tivi để nghe thời sự.
Chẳng biết câu hỏi này của nó đã lặp lại lần bao nhiêu từ dạo bố bị bắt từ tháng 4 năm 2008. Cũng chẳng nhớ mẹ và tôi đã trả lời nó bằng sự im lặng bao nhiêu lần... Bữa cơm ba người và một con chó vẫn thường văng vẳng tiếng tivi nói cười như vậy.
Những ngày trước phiên xử 24 tháng 9 công an liên tục đến hỏi thăm và gửi những giấy mời với nội dung vô lý. Những người "vô gia cư" sau đó cứ lam lũ đến trước cửa nhà trông ngóng, ăn, ngủ, nằm ngồi vô tội vạ trên xe và vỉa hè. Chỉ cần bước xuống nhà là nghe tiếng hô hoán, vẫy gọi nhau để đón đường hoặc kè xe. Có xe ép sát đến nỗi có thể ngửi thấy hơi thở hôi hám của những cỗ máy sống bằng thuốc lá này. Tôi và mẹ đã có thể đoán được bản án sẽ vô cùng bất công qua cách công an bật đèn xanh thậm chí hỗ trợ cho những tên côn đồ đánh đập mẹ tôi tại Bạc Liêu, cũng như tìm cách ép xe tôi. Công khai thể hiện sự đe dọa.

MỘT CHUYẾN TÀU

Một người bảo: sao cuộc đời chả thấy niềm vui? Cả văn lẫn thơ, toàn dẫn những chuyện u uất!
Tôi hỏi lại, thế gian còn những chuyện u uất như thế, đọc xong, bạn có vui được chăng?

Sân ga tờ mờ sáng
Những bóng người uể oải nhá nhem
Những Trung Nguyên và Lotteria vẫn đóng cửa im lìm

Cái nhún vai của vị khách nước ngoài mang lại nhiều cảm xúc
Look ! It's Vietnam !

Những toa tàu cũ nhầu bạc phếch thời gian
Những khuôn mặt nhân viên hỏa xa lạ lẫm
Có lẽ phải nên dùng từ vô cảm
Không buồn mà cũng chẳng phải vui
Như những chiếc tủ lạnh lầm lì đi tới đi lui
Hắt bóng lên bao hành khách đang ngồi ...

Monday 8 October 2012

Khi một chính quyền đòi giáo dục nhân dân thì đó là một chính quyền vô lễ! Cực kỳ vô lễ.

Suốt từ hôm nhận được quyết định của phường, giao cho anh tổ trưởng dân phố non choẹt chịu trách nhiệm giáo dục mình, nói thật là tôi chưa có thời gian để tìm hiểu việc học hành một cách nghiêm túc, mà thầy thì cũng lờ lớ lơ đi, chả thúc giục gì. Bởi vậy buổi học đầu tiên vẫn chưa được tiến hành. Trong khi cộng đồng mạng còn đang lan truyền những tin tức thời sự quan trọng và nóng giãy, thì chuyện học bài học về giáo dục công dân của tôi là chuyện bé bằng mắt muỗi!

Tuesday 2 October 2012

Nơi ánh sáng đô thị không rọi tới


Tôi có đọc một bài viết từ rất lâu, về một cô gái người Việt lấy chồng tây, thường xuống xóm vạn chài ở ngoài bãi sông Hồng, để dạy học cho những đứa trẻ chưa từng được cắp sách tới trường. Tôi chỉ nhớ mang máng tên cô ấy là Ly. Hình như tôi còn được xem cả một chương trình truyền hình về cô ấy. Nhưng ngày ấy tôi chả quan tâm sâu sắc về một sự kiện nào cả. Đọc lướt để biết tin tức, rồi mọi cái cũng hững hờ trôi qua trong ký ức.