Translate

Wednesday 26 June 2013

NHỮNG ĐIỀU NÊN GHI NHỚ TRONG CUỘC ĐỜI



Đây là một lá thư riêng của Ông Tôn Vận Tuyền, viện trưởng viện Quốc Gia Hành Chánh, một chánh khách nổi tiếng Đài Loan gởi cho các con của ông lúc còn sống, bây giờ mới thấy lưu hành trên internet, được nhiều phụ huynh đọc và cảm xúc sâu đậm.
Tôn Vận Tuyền để lại những lời căn dặn như sau:
Các Con thân mến,
Viết những điều căn dặn này, Ba dựa trên 3 nguyên tắc như sau :
1. Đời sống là vô thường, không ai biết trước mình sống được bao lâu, có những việc cần nếu được nói ra sớm để hiểu thì hay hơn.
2. Là cha của các con, nếu không nói ra thì chắc không ai nói rõ với các con những việc nầy đâu!
3. Đây là kết quả bao kinh nghiệm xương máu, thất bại đắng cay trong cuộc đời của bản thân mà Ba ghi nhận được, Nó sẽ giúp các con tránh được những nhầm lẫn oan phí trên con đường trưởng thành của các con.
Dưới đây là những điều nên ghi nhớ trong cuộc đời :

Thủ phạm chặn facebook lộ diện ?



Trong khi tôi cứ vò đầu bứt tai, ngồi chờ sau mỗi cú click chuột, miệng chửi rủa cái máy cà tàng của mình rởm quá, hoặc do mình dùng 3G nên chậm quá, thì thủ phạm hóa ra lại là cái ni.
https://www.facebook.com/BBCVietnamese



LÒNG TIN



Lưu Gia Lạc
https://www.facebook.com/gialac.luu?hc_location=stream
Khi người nông dân bị đẩy ra khỏi mảnh đất đã nuôi sống bao thế hệ của họ, tức là họ đã bị tước đoạt hết tư liệu sản xuất. Nhiều người trở thành những công nhân, nhà buôn đều trong tình trạng bất đắc dĩ. Số còn lại trở thành những người ăn mày ăn xin, sống vạ vật nơi đầu đường xó chợ ... Một số nghiễm nhiên trở thành " bảo vệ " không lương ở vườn Hoa Mai Xuân Thưởng, hay hè phố gần các cơ quan công quyền của đảng và chính phủ .
Đến nay họ không còn lạ gì ai là thủ phạm gây ra cho họ cái thảm cảnh ấy. Thế nhưng cứ nhìn vào những lá cờ đỏ sao vàng, phấp phới bay trên những cánh đồng mà người nông dân quyết " sống chết " để giữ ấy, tôi thầm than lên rằng họ chưa đoạn tuyệt được với quá khứ, rằng họ mới chỉ là " sống chết " nửa vời ...
Đó có thể chỉ là cảm nhận của riêng tôi nhưng dẫu sao tôi cũng nên nói ra, giãi bày ra đây để chia sẻ cùng bà con .
Tôi chỉ có thể tin bà con thực sự sống chết với mảnh đất dấu yêu của mình, khi bà con chỉ có một niềm tin duy nhất là tin vào chính mình. Và có lẽ điều đó mới có thể giúp bà con làm nên điều kỳ diệu, ở nơi mà đồng tiền sai khiến được cả các cơ quan công quyền, sai khiến được cả những con người mà nhiệm vụ của họ là thực thi công lý, bảo về pháp luật ... bảo vệ tổ quốc, bảo vệ lãnh thổ và lãnh hải .
Chỉ có như thế bà con nông dân ta mới có hy vọng giữ được đất, giữ được chính mình .

Tuesday 25 June 2013

Thần hồn nát thần tính.



Hô hô, ngày mai có chuyện gì vậy ta?

Tối nay thiên hạ xôn xao hỏi nhau, chuyện bỗng dưng được công an khu vực quan tâm hỏi thăm, xem ngày mai có đi đâu không. Mai mới là thứ tư, có phải chủ nhật đâu nhỉ?

Mai có sự kiện gì thế nhỉ?

Chả ai biết. Nhưng các anh công an lại biết. Tài thật! Mà biết cái gì thế?

Có người lại nghĩ: hay là có đảo chính?

Nghĩ mà đau cả ruột. Cái này đúng là thần hồn nát thần tính đây.

“Nếu một ngày tôi phải vào tù , Tôi muốn được vào nhà tù cộng sản”



Sau khi blogger Trương Duy Nhất bị bắt, có kẻ từ trước đến nay im re bỗng rú lên mừng rỡ: Rồi sẽ đến lượt chúng mày!

Chúng mày đây hẳn là những kẻ dám nói không yêu chế độ, dám phản đối anh bạn vàng trong vấn đề xâm lấn biển Đông?

Tiếp đến bắt blogger Phạm Viết Đào. Rồi tin đồn sẽ bắt thêm nhiều blogger khác nữa. Nhiều kẻ hý hửng ra mặt, nhặng xị lên.

Tôi chợt nhớ thái độ đám côn đồ đuổi đánh, bắt người biểu tình trước cổng trại Lộc Hà. Lúc đó, chúng tưởng như đang ở thế thắng nên rất hung hãn. Mũi chúng phồng lên, mắt trợn trừng đầy đe dọa. Nhưng chỉ sau mươi phút, chúng lại trở nên hiền lành. Một gã tái mặt khi bị một người phụ nữ  chỉ vào mặt hắn, giận dữ gào lên:

-    Tao nhớ cái mặt mày nhé, mày là thằng đánh tao nhé.

Hắn to béo, đứng trước mặt tôi và lúng búng nhìn ra chỗ khác:

-    Chị buồn cười nhỉ...

Wednesday 19 June 2013

Trả lại tiền



Đọc bài này trên facebook. Không thấy nó bậy, nó tục tĩu hay tầm thường. Chỉ biết thấy nghen ứ nơi cổ họng.

bởi Dung Dang (Ghi Chú) viết vào ngày 19 tháng 6 2013 lúc 12:23
https://www.facebook.com/notes/dung-dang/tr%E1%BA%A3-l%E1%BA%A1i-ti%E1%BB%81n/514592551930972 

Cơn thèm đàn bà bắt gã đạp xe loanh quanh trong thành phố. 
Đường Hồng Thập Tự lác đác chị em ta đứng thập thò dưới các gốc cây. “Xe qua lại nhiều quá, không được.” 
Gã đảo quanh công viên trước cổng Dinh Độc Lập cũ. Tối. Mỗi gốc cây đều thấp thoáng bóng người. Vài tay cũng đạp xe rảo rảo giống gã. “Ðược rồi.” 
Gã tấp vào một gốc cây. 
Một ả ló ra kéo tay gã: 
“Dzô sát trong đây.” 
“Nhiêu?” 
“Hai chục.” 
“Không có đủ.” 
“Dzậy có nhiêu?” 
“‘Thổi’ không thì nhiêu?” 
“Mười.” 
“Vẫn không đủ.” 
“Dzậy chớ muốn nhiêu?” 
“Có năm thôi.” 
“Hổng được. Đụ má… Chưa mở hàng.” 

PHÓNG SỰ: 30 PHÚT KHẨU CHIẾN GIỮA EM VÀ ĐÁM ĐẦY TỚ NHÂN DÂN




Mời bà con giải lao tý ạ.
Nguồn: http://www.otofun.net/threads/484026-30-phut-khau-chien-giua-em-va-dam-day-to-nhan-dan-o-quan-toan

Sáng nay dậy sớm, đang bon bon trên đường từ HN về Hải Phòng, phi 1 mạch tới Quán Toan mới có 6h45, chắc mẩn phen này có nhiều thời gian ăn sáng cafe đây. Ai ngờ, vừa tới đầu trạm soát vé Quán Toan thì một cái áo vàng quen thuộc phi ra giữa đường chặn đầu xe mình lại, từ từ tạt vào lề đường, xuống xe. Sau đây là diễn biến câu chuyện:
Đầy tớ 1:  (Trung tá, tầm hơn 52 tuổi): Đề nghị anh cho kiểm tra giấy tờ
Dân ngu: Tôi vi phạm lỗi gì đấy?
Đầy tớ 1: Anh phạm lỗi vượt sai quy định, vượt về bên phải xe khác
Dân ngu: Cho tôi hỏi lỗi vượt phải là như thế nào?
Đầy tớ 1: Anh không hiểu luật à?
Dân ngu: Tôi hiểu, tôi hỏi xem anh có hiểu không, giải thích cho tôi xem vi phạm thế nào?
Đầy tớ 1: (Bắt đầu cáu tiết): Phun ra một tràng ba la gì đó, nhất định đòi kiểm tra giấy tờ

Friday 14 June 2013

Ngày nay trên đất nước này, vẫn tồn tại những hình phạt man rợ như thế.



Đọc những dòng này, tôi không thể tin được trên đất nước mình đang sống, vẫn còn những cảnh tượng kinh tởm đến thế. Không có một đất nước văn minh nào lại đối xử man rợ với tù nhân như vậy, cho dù đó là kẻ phạm tội tay đình nhất là giết người.

Tôi đã bàng quan đến mức chưa một lần đọc  về những gì Trần Huỳnh Duy Thức viết, hay người khác viết về anh. Nhưng tôi đã nghe những người tôi kính trọng nói về Duy Thức. Đó thực sự là người có tài.

Than ôi! Người lanh lẹ một chút đã đủ chuốc lấy sự ghen tức, kèn cựa nữa là người có tài?

Nhưng câu chuyện dưới đây không hề khiến cho tôi sợ hãi mà chỉ thấy phẫn uất. Liệu các ông bà Nghị có biết điều này không? Có điều luật nào cho phép các nhà tù được đối xử với tù nhân vô nhân đạo như thế không? Nó khác gì nhà tù Sơn La hay Côn Đảo cách đây hơn nửa thế kỷ? 

Tôi tự hỏi, có cái gì bên trong tâm hồn những người cai quản các trại giam này (một cách gọi khác của nhà tù) ? Khi họ hả hê khi hành hạ những người tù như thế, đồng nghĩa với việc họ không còn là con người bình thường. Thực sự họ không đủ tư cách...

Thursday 13 June 2013

Ơ! SẾP LẠI VÀO Ạ?


 
Sếp năng đi công tác lắm. Tháng trước sếp vừa vào kiểm tra dự án. Việc to bé nhẽ ra đều có thể chỉ đạo qua telephone, hoặc phách phiệc. Nhưng sếp là người rất có tinh thần trách nhiệm, nên luôn đi sâu đi sát nhà thầu. Mỗi lần ra vào, tiền vé máy bay, tiền phòng, nhà thầu cun cút ra trả tiền xong lại đưa vé và hóa đơn đỏ cho sếp về thanh toán với tài vụ. Chưa kể ăn uống nhà hàng, mỗi lần đi là cả một dàn cán bộ nhà thầu đi theo tiếp. Rượu sếp uống toàn loại hảo hạng cả. Thế nên tuy bề ngoài nhà thầu cười rõ tươi để đón sếp, nhưng trong ruột héo hắt lắm.

Vậy mà sếp vừa mới về tháng trước, tháng sau lại thấy sếp bay vào. Nhà thầu ngạc nhiên:

- Ơ! Sếp lại vào ạ?

- Ờ, lần này ta vào về việc khác chứ!

Lạy hồn! Sếp để cho chúng em có thì giờ làm ăn, chứ cứ đón sếp xoành xoạch thế này sống làm sao nổi?

Friday 7 June 2013

CUỘC CHIẾN KHÔNG CÂN SỨC VÀ CHUYỆN CON GIUN XÉO LẮM CŨNG QUẰN



Không biết trong đầu họ nghĩ gì khi diễn mãi cái trò bắt người biểu tình theo kiểu như thế này. Trong số những người bị bắt vài ba lần, có vẻ như không dọa được thêm nữa, họ đưa người ta về nhốt trong trại Lộc Hà đến hết giờ thì…. mời bác/chị/anh về. Nhưng với những người mới bị bắt và trẻ một tý thì kiểu gì cũng lăn tay, chụp ảnh như tội phạm để khủng bố tinh thần trước đã.

Chiều chủ nhật, tôi đoán chắc có thả người ở Lộc Hà thì cũng phải chiều tối nên bình tĩnh vào mạng, đọc qua tin tức, hẹn mấy anh chị em cùng sang Lộc Hà đón người.

Gần 2 giờ chiều chúng tôi mới sang đến Lộc Hà. Ở đó đã có chừng ba chục người đang ngồi vạ vật bên lề đường. Cạnh đó vẫn là những gương mặt quen thuộc nhưng không thân thiện. Có lẽ lần này do người biểu tình khá đông, nên những bộ mặt này không tỏ vẻ trâng tráo và khiêu khích như lần trước mà chỉ ngồi im lìm như chờ đợi một điều gì đó.

Thursday 6 June 2013

Ngụy biện chồng lên ngụy biện



Bài dài, nhưng rất bổ ích. Khi không đồng tình về một vấn đề nào đó, không phải ai cũng dễ dàng diễn đạt được bằng lý lẽ sắc bén và logic. Đọc và tham khảo những bài viết như thế này, nó giúp chúng ta tự tin hơn khi phản biện. Cho dù những người bị phản biện cố tình "cùn" một cách cố hữu, thì tôi tin trong lòng họ không thể không có chút "băn khoăn" tự vấn.

Đoan Trang

Trong vài ngày qua, trên cộng đồng Facebook có lan truyền một bài viết với nội dung chỉ trích việc phát động biểu tình là “lợi dụng lòng yêu nước”. Xét thấy bài viết phạm quá nhiều lỗi lập luận, tôi xin được dành entry sau đây để phân tích về sự ngụy biện, phi logic của nó.

Điều đầu tiên và thông điệp cuối cùng tôi muốn nói trong khuôn khổ entry này, là sự cần thiết phải tôn trọng quyền tự do ngôn luận, tự do biểu đạt của công dân. Do vậy, mặc dù entry nhằm chỉ ra các lỗi ngụy biện của tác giả, nhưng tôi hết sức tôn trọng quyền của tác giả được bày tỏ ý kiến về các cuộc biểu tình ở Việt Nam. Cũng cần nói thêm, không phải không có những điều tôi đồng ý và chia sẻ quan điểm với tác giả, nhưng đó là chuyện nằm ngoài bài viết dưới đây.


* * *

“Thứ nhất, động thái khiêu khích vừa rồi của Trung Quốc nằm trong chuỗi các động thái với mưu đồ độc chiếm biển Đông và “nắn gân” các nước có tranh chấp rất tinh vi. Tuy nhiên, cách thể hiện sự khiêu khích của Trung Quốc chỉ là những lời tuyên bố. Theo thông lệ Quốc tế, hành xử của Việt Nam trước sự khiêu khích này không thể nào khác hơn ngoài những tuyên bố phản đối của các Tổ chức, cá nhân có thẩm quyền và Nhà nước ta đã thực hiện đúng với những gì cần làm”.

Tất nhiên là trong những sự biến vừa qua, (thật may mắn mà) sự khiêu khích của Trung Quốc (mới) chỉ là những lời tuyên bố. Và chúng ta cũng cần hiểu là, từ trước đến nay, ngay cả khi Trung Quốc có những hành động khác xâm hại đến lợi ích Việt Nam, mà vì một lý do nào đó mà truyền thông Việt Nam không đưa tin, thì chúng ta cũng đâu có biết. Sự thực rất có thể là nghiêm trọng hơn dư luận tưởng nhiều, và ngược lại, cũng có thể là nhẹ nhàng hơn nhiều – đến nỗi chúng ta rất khó có thể khẳng định “sự khiêu khích của Trung Quốc chỉ là những lời tuyên bố”. Khi không được cung cấp thông tin đầy đủ, minh bạch, mọi khẳng định về động thái của Nhà nước (dù là Việt Nam hay Trung Quốc) đều có thể là võ đoán.

Trên thực tế, Trung Quốc đã từng có những hành động thật sự xâm hại đến lợi ích của Việt Nam trên Biển Đông, chứ không dừng lại chỉ ở tuyên bố. Cắt cáp tàu Bình Minh 2, gây rối cáp tàu Viking 2, bắt giữ ngư dân Việt Nam… là các ví dụ rõ ràng.

Wednesday 5 June 2013

LÒNG TIN CHỈ LÀ CANH BẠC ?



Gần đây, truyền thông nhà nước có vẻ mạnh dạn đưa tin về các vụ Trung Quốc xâm phạm chủ quyền trên biển Đông, các vụ tấn công ngư dân ngay trong lãnh hải... Nhưng chỉ đơn thuần là đưa tin, chứ không hề cho người dân thấy một biện pháp tích cực, mang tính quyết liệt nào ngoài “võ mồm”. Dân chán nghe cái câu “cực lực phản đối” và “yêu cầu” của Bộ ngoại giao lắm rồi. Nhìn sang dân và lãnh đạo nhà anh Philipin mà thèm.

Tuesday 4 June 2013

KHÔNG THỂ ĐỂ ĐẢNG VÀ NHÀ NƯỚC LO ĐƯỢC


Khi có kêu gọi biểu tình trên mạng, điều đầu tiên tôi nghĩ là bố lại phải ăn bánh bích quy trừ bữa. Nghĩ nát óc cách thu xếp thế nào để tôi có thể ra khỏi nhà trước buổi chiều thứ bảy, vì nếu họ chặn như lần trước, họ sẽ không chờ đến sáng chủ nhật. Rốt cục năm mươi mấy tuổi đầu vẫn đi “bụi”. Trong khi tôi ra khỏi nhà từ đời tám hoánh, ở nhà họ vẫn canh tôi từ tối thứ bảy.

Có ra ngoài mới biết, chả phường nào người ta làm như vậy. Thế nên tôi tức lắm. Bụng bảo dạ phen này về sẽ ra tận phường làm cho ra nhẽ.